“Lư Lam Lam, tự sát vì tớ?”
Bách Cảnh Vân có chút không rõ: “Ừ, cậu lên diễn đàn của trường nhìn sẽ biết.”
Hoắc Tư Thần đang ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên nói: “Anh hai, không phải Lư Lam Lam là bạn gái mới của anh sao?”
Hoắc Tư Tước không chút suy nghĩ phản bác lại: “Anh có bạn gái khi nào?”
Hoắc Tư Thần trợn to hai mắt nhìn anh hai: “Tuần trước! Sau khi anh từ ngoại ô trở về, anh đã nói với em rằng anh đang yêu! Trong tuần đó, mỗi ngày anh đều dùng điện thoại di động gọi cho Lư Lam Lam!”
Hoắc Tư Tước: “...”
Bách Minh Tư rũ mắt xuống, liếc nhìn chiếc vòng trên tay Hoắc Tư Tước.
“Tư Tước, cậu đã bị tính kế!”
Về phần ai đã tính toán thì câu trả lời đã quá rõ ràng.
Hoắc Tư Tước mím môi nghiến răng nghiến lợi.
Trong đôi mắt dài và hẹp của cậu hiện lên lệ khí cuồn cuộn, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
Cậu mở diễn đàn của trường, nhìn thấy tin tức về vụ tự sát của Lư Lam Lam.
Bé đang ngồi trong lòng ngực anh hai, đương nhiên cũng thấy được.
Người chị gái mà bé hút vào miệng kia không phải là Lư Lam Lam, người đã tự tử trong bức ảnh.
Hoắc Tư Tước liếc nhìn tin tức trên diễn đàn, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
“Họ Trương đang muốn dùng cái chết của Lư Lam Lam để kéo mình xuống nước! Lư Lam Lam đã chết, chết không đối chứng!”
Giọng nói non nớt mềm mại của bé vang lên: “Chưa chắc!”
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu lại, đồng thời nhìn về phía Bách Minh Tư.
Bách Minh Tư có thể giao tiếp Âm Dương, chỉ cần hồn phách của Lư Lam Lam vẫn còn ở đó, cậu ấy có thể kiểm chứng lại!
Bách Minh Tư khẽ cười: “Chúng ta nên đến nhà của Lư Lam Lam, hẳn là còn kịp.”
****
Cả bốn người đi thẳng đến nhà của Lư Lam Lam.
Nhà của Lư Lam Lam nằm ngoài vành đai năm, một khu đô thị kiểu cũ.
Ô tô không vào được. Bách Minh Tư đậu xe ở cổng chính tiểu khu, Hoắc Tư Tước xuống xe ôm bé vào người cùng Bách Minh Tư và Hoắc Tư Thần bước vào trong khu dân cư.
Bé dụi dụi mắt, Hoắc Tư Tước còn tưởng rằng bé buồn ngủ, vỗ nhẹ vào lưng bé.
“Buồn ngủ thì ngủ đi, anh hai sẽ bế em.”
Bé hoàn toàn không buồn ngủ, bé chính là người không thuộc về nhân gian.
Nơi này thật kỳ lạ, bé không nhìn thấy quỷ hồn nào.
Quá sạch sẽ!
Bé không hiểu nhiều chuyện trong xã hội loài người, nhưng bé biết rất rõ thói quen sinh hoạt của những con quỷ trong Địa Phủ.
Chị Lư chỉ mới tự tử vào hai ngày trước, hơn nữa lại còn ở trong phòng tắm của chị ấy.
Sinh mệnh đáng quý!
Việc chị Lư tự sát tương đương với việc coi thường mạng sống, chị ấy sẽ chịu hình phạt ở Địa Phủ!
Địa Phủ nhất định sẽ thu xếp đưa nhân viên đến đây, nhưng nơi này không có một chút dấu về gì của những nhân viên Địa Phủ đã tới đây, có điều gì đó khác thường.
Bé ngáp dài, đôi mắt mờ sương.
Giọng nói yếu ớt và mệt mỏi.
“Cảm ơn anh hai.”
Hoắc Tư Tước nhìn bé tin tưởng vào mình, trong mắt hiện lên ôn nhu dịu dàng thay thế sự tức giận khi bị tính toán trước đó.
“Ngoan, Tể Tể, ngủ đi.”
Bách Minh Tư dạo qua một vòng mà không thấy bất cứ điều gì khác thường.
“Thật quá kỳ quái.”
Hoắc Tư Thần nhíu mày: “Anh Minh Tư, có chuyện gì vậy?”
Bách Minh Tư nhìn xung quanh một cách cẩn thận, không bỏ sót một chút nào.
“Mấy em nhìn xem, nơi này quá sạch sẽ.”
Bởi vì có thể giao tiếp với Âm Dương, cho dù còn trẻ tuổi, Bách Minh Tư cũng biết Địa Phủ bây giờ đã náo nhiệt như thế nào.
Cho dù bận rộn đến đâu, chỉ cần trên đời có người chết, dù là tai nạn hay tự tử không tôn trọng tính mạng, thì Địa Phủ sẽ lập tức phái nhân viên tức đến tận nơi.
Lư Lam Lam đã tự sát hôm qua, nhân viên Địa Phủ sẽ đến tiếp nhận cô ấy vào ngày hôm qua.
Nhưng không có dấu vết nào của các nhân viên Địa Phủ để lại, điều đó hoàn toàn không đúng.
Ở đây đã bị ai đó động chân động tay.
Mặc dù Hoắc Tư Tước không hiểu những chuyện này, nhưng đêm nay cậu thật sự học được rất nhiều, cậu nghĩ tới một chuyện.
“Nhà họ Trương biết nhà họ Hoắc em có quan hệ tốt với nhà họ Bách của anh, bọn họ nhất định sẽ quét sạch mọi dấu vết, kể cả việc Lư Lam Lam đã chết!”
Vẻ mặt Bách Minh Tư ngưng trọng: “Mọi người lên xe trở về thôi, anh...”
Bé làm bộ ngủ trong vòng tay của anh hai bỗng mở mắt ra và bắt lấy cổ áo anh hai.
“Anh hai, Tể Tể biết chị Lư ở đâu.”
Bách Minh Tư, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần cùng nhìn bé.
“Tể Tể biết?”
Bé ngoan ngoãn gật đầu, trên khuôn mặt mũm mĩm là biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Trong biệt thự của nhà họ Trương! Bị nhốt trong một cái lọ nhỏ!”
Bách Minh Tư: “...”
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần: “...”
Mặc dù những gì Tể Tể nói có vẻ không có căn cứ và mơ hồ, nhưng quả thực trong chuyện này nhà họ Trương là đáng ngờ nhất.
Hoắc Tư Tước liếc mắt nhìn thời gian: “Trở về nhà họ Bách trước, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi tới nhà họ Trương.”
Bé chớp đôi mắt to long lanh, đầy mong đợi.
“Anh hai, tại sao phải đợi đến sáng?”
Hoắc Tư Tước vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé: “Bởi vì quá muộn, em nhất định phải đi ngủ!”