Ngồi trên xe, Tể Tể không nhịn được than thở.
“Chú ba, Tể Tể cảm thấy miệng Tể Tể không nghe lời, nó có suy nghĩ riêng.”
Hoắc Trầm Vân nhịn cười: “Tể Tể đừng lo lắng, thường thì lúc mới bắt đầu học đánh vần đều như vậy, hồi nhỏ chú ba cũng như vậy, mãi đến học kỳ hai lớp một, thì chú ba mới miễn cưỡng đánh vần được.”
Tể Tể kinh ngạc: “Thật sao? Vậy thì Tể Tể giống chú ba sao?”
Hoắc Trầm Vân nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của anh hai, vội vàng xua tay: “Chưa chắc, biết đâu ngày mai ngủ dậy, Tể Tể sẽ biết đánh vần thì sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây