Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 24:

Chương Trước Chương Tiếp

Trong cơn giận, cậu đấm thẳng vào người phụ nữ, văng tục, chửi thề.

“Chết tiệt! Không chịu để tôi yên! Chị thật sự cho rằng tôi sợ hãi à? Chị là quỷ thì giỏi lắm phải không? Muốn thân thể không có thân thể, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, giống như trẻ con chơi trò hề! Một thân âm khí mù trời, sợ người khác không biết chị đã chết rồi sao? Muốn ăn ông đây à? Nào! Ông đây từ hôm qua đến giờ chỉ mới ăn sầu riêng, liền cắn một miếng không nói đến mùi phân, đảm bảo nhuộm toàn thân của chị thành mùi sầu riêng. Cho chị thỏa mãn, mùi xú uế bốc ra ngập trời! “

“A!”

Người phụ nữ mặc váy trắng hét lên chói tai khi Hoắc Tư Thần chạm vào cô ta.

Cùng lúc đó, Bách Minh Tư cũng chạy đến, dán một lá bùa vào lưng người phụ nữ, nháy mắt làm cô ta không thể cử động.

Sau đó cơ thể bắt đầu trở nên mơ hồ lơ lửng bay lên trời.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ mặc váy trắng thậm chí không giữ được hình dáng, biến thành một đám sương mù màu đen.

Khi anh hai và anh ba bị màn sương đen hấp dẫn, bé đã há miệng hút lấy màn sương đen.

Đêm đầy sương, một mảnh tối đen.

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần cảm thấy một trận gió thổi qua, người phụ nữ mặc váy trắng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hoắc Tư Thần: “...”

Hoắc Tư Tước: “...”

Hoắc Tư Tước vươn tay vỗ vỗ vai em trai: “Tư Thần, làm tốt lắm!”

Hoắc Tư Thần bị dọa đến mức loạng choạng.

“Má ơi! Là ai đó!”

Quay đầu lại nhìn thấy anh hai, cậu vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa vỗ về trái tim của mình.

“Anh hai, có chuyện thì nói thẳng, đừng đập vào người em, em sợ hãi!”

Âm khí mù mịt đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, Hoắc Tư Tước dùng mắt Âm Dương nhìn xung quanh nhưng không thấy gì, chắc là nữ quỷ đã bị thương nên trốn rồi.

“Không phải vừa rồi em rất lợi hại sao?”

Hoắc Tư Thần đỏ mặt, lúng túng ho khan một tiếng.

“Anh hai, lúc đó em đang liều mạng!”

Thế là đủ rồi!

Chiếc khăn quàng đỏ bịt mắt của cậu bị tuột mất khi được anh Tư Tước vác trên vai, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt như cá chết của nữ quỷ.

Thay vì chờ chết, thì thà liều mạng còn hơn!

“Anh hai, thứ đó sao rồi?”

Bé cười: “Chết rồi.”

Vẻ mặt của Hoắc Tư Thần đầy vẻ không tin: “... Anh lợi hại như vậy à? Còn có thể giết chết thứ đó?”

Hoắc Tư Tước cười nhạo một tiếng, vừa rồi cậu đã nhìn thấy khi em trai đụng phải nữ quỷ thì lóe lên một vệt màu đỏ.

“Nhìn lá bùa trong tay phải của em!”

Hoắc Tư Thần: “Hả?”

Cậu vội vàng xòe tay phải ra, lá bùa trong lòng bàn tay đã biến thành tro bụi từ lúc nào không hay.

Hoắc Tư Thần nuốt nước bọt nhìn Bách Minh Tư đang kiểm tra xung quanh.

Trong tâm trí của Bách Minh Tư đang có rất nhiều suy đoán.

Dù cậu ấy đã sửa lại lá bùa nhưng nó không đủ mạnh để khiến thứ đó tan biến trong chốc lát.

Chẳng lẽ là do Tể Tể làm?

Cũng không đúng!

Bé vẫn luôn ở bên cạnh Hoắc Tư Tước, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, dùng đôi tay ngắn nhỏ nắm lấy tay anh hai.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu ấy liền bước tới ôm bé lên tay mình.

“Minh Tư, sao vậy?”

Nhìn thấy Hoắc Tư Tước, Bách Minh Tư không nói ra nghi ngờ trong lòng.

Ở đây xa xôi hẻo lánh, thường sẽ có quỷ hồn hay lui tới.

Đêm nay, ngay khi cậu bước vào, những thứ đó lại giãy giụa thoát ra, một đám chạy trốn không để lại dấu vết.

“Chúng ta trở về rồi nói chuyện sau.”

Chờ tới sáng ngày mai, cậu sẽ đến kiểm tra lại một cách cẩn thận.

Hoắc Tư Tước gật đầu: “Được!”

Vẫn là Bách Minh Tư lái xe, Hoắc Tư Tước ôm Tể Tể, Hoắc Tư Thần ngồi ở hàng ghế sau.

Trở lại sân nhà cũ của Bách Minh Tư, Bách Minh Tư lấy thứ gì đó từ trong túi quần của mình ra và đưa cho Hoắc Tư Tước.

Đó là một chiếc vòng tay của phụ nữ.

“Cậu đã từng thấy qua chưa?”

Hoắc Tư Tước đúng là đã từng nhìn thấy nó.

Một tuần trước, bác gọi điện nói rằng anh họ Trương Kế Phong và bạn gái Lư Lam Lam có trục trặc trong quan hệ tình cảm, Lư Lam Lam chạy đến khu biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô để tự tử. Bác đang ở nước ngoài không về được, nhờ cậu chạy qua đó trước nghĩ biện pháp ngăn không cho xảy ra chuyện.

“Của Lư Lam Lam? Tại sao chiếc vòng này lại ở đây?”

Bách Minh Tư không biết người này là ai.

“Có âm khí rất nặng trên chiếc vòng tay này, nhưng nó đã biến mất sau khi tớ nhặt nó lên. Bất cứ ai đeo nó đều bị ảnh hưởng bởi âm khí này.”

Hoắc Tư Tước nhíu mày.

Cậu ấy không chỉ chạm vào chiếc vòng này mà thậm chí còn mang nó trên người trong khoảng ba ngày.

Cậu đã cứu Lư Lam Lam khi chạy đến vào ngày hôm đó, sau khi trở về nhà, Lư Lam Lam đã đưa cho cậu chiếc vòng, nói rằng cô ấy không muốn bất cứ thứ gì do Trương Kế Phong đưa.

Cậu định đưa lại cho anh họ nhưng ba ngày không thấy, ba ngày này liền mang theo chiếc vòng trên người.

Vừa nghĩ đến đây, điện thoại trong túi quần của cậu vang lên.

Cuộc gọi đến từ người bạn cùng bàn của cậu, Bách Cảnh Vân.

“Tư Tước, Lư Lam Lam tự sát vì cậu!”

Hoắc Tư Tước đầy dấu chấm hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)