Khương Nhượng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Tôi có tiền, tôi có thể tự trả.”
Hoắc Trầm Vân: “… Ồ, được, vậy, tạm biệt.”
Hoắc Trầm Vân nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Trầm Vân không nhịn được đập vào đầu mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây