Phó Huyên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Hoắc Tư Cẩn.
“Anh Hoắc Tư Cẩn, xin anh… giúp người giúp cho trót.”
Hoắc Tư Cẩn vội vàng nắm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta dậy.
“Cô Phó, tuy rằng tôi đã trưởng thành, nhưng… tôi vẫn là học sinh. Chú Cố và chú nhỏ đều là trưởng bối của tôi, cô có chuyện gì, thì cứ nói thẳng với bọn họ.”
Hoắc Tư Cẩn dứt khoát ném nồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây