Bé rất nghiêm túc gật đầu: “Được!”
Hoắc Tư Thần: “Hả?”
“Anh ba, anh mau suy nghĩ, mặc niệm cái gì cũng không có!”
Hoắc Tư Thần: “...”
Đôi mắt không nghe lời mà đảo xung quanh, nhìn thấy bọn họ đều đã vây xung quanh xe.
Khắp nơi đều là những người thiếu tay, thiếu chân như là đang biểu diễn xiếc. Thậm chí còn có thể nghe thấy những cuộc đối thoại của bọn họ.
“Này! Trong xe có người wow!”
“Nhìn xem, chưa chết, thừa dịp hồn còn chưa có quay về, tôi vẫn còn thiếu một cánh tay, mau kéo xuống lắp vào cho tôi!”
“Tôi bị thiếu nhãn cầu!”
“Kích thước đầu của tôi không vừa với cổ của tôi, tôi muốn đổi đầu của mình!”
...
Hoắc Tư Tước: “... Gào khóc ... a quỷ!”
Những thứ bên ngoài xe nghe thấy tiếng hét, sau đó một đám phát ra tiếng hét kinh hoàng rất chói tai.
“Ahhh! Là người sống!”
“Ahhh! Nó là một đứa trẻ!”
“A! Vương nói ai dám tấn công trẻ em sẽ giết chết tổ tiên mười tám đời của người đó!”
“Chạy!”
“Chạy mau!”
“Ôi chao …! Đầu của tôi đâu?”
“Ôm tốt đầu của cậu đi, đừng để rơi xuống đập nát hai tròng mắt của tôi!”
“Con mẹ nó! Chân của tôi đâu? Ai cầm nhầm chân rồi? Trả lại cho tôi!”
...
Một cơn gió lạnh u ám thổi qua, toàn bộ thế giới bên ngoài trở nên vô cùng yên tĩnh.
Bách Minh Tư đang chuẩn bị xuống xe đánh nhau, còn chưa mở cửa xe, những quỷ hồn kia đã lần lượt biến mất.
Bách Minh Tư: “...”
Bé buông tay nhìn anh ba đang run sợ.
“Anh ba, bọn họ đều đi rồi, anh không sao chứ?”
Hoắc Tư Thần: “...”
Hoắc Tư Thần ôm lấy thân thể mềm mại của bé mà gào thét.
“Anh ba không tốt chút nào, anh ba sợ muốn tiểu trong quần luôn rồi! Hu hu hu...”
Bé càng thêm chột dạ.
Giọng nói của bé rất nhỏ, giọng nói non nớt đặc biệt đáng thương.
“Anh ba, thực xin lỗi, Tể Tể không cố ý để anh nhìn thấy những thứ đó.”
Nhưng thực sự vẫn tồn tại những thứ đó, bọn họ đã nhìn thấy anh ba và anh hai cùng với hơi thở của bé thông qua giọt máu mà bé đã tặng cho hai anh. Có hơi thở của bé ở trên người các anh, nhất định bọn họ sẽ không dám tái phạm động vào người nhà bé nữa.
Hoắc Tư Thần ôm Tể Tể hôn hai cái.
“Không liên quan gì đến em, là do anh ba quá nhút nhát! Còn bọn chúng thì quá cẩu thả! Làm sao bọn chúng có thể ra ngoài với bộ dáng như vậy được!”
Bé chợt cảm thấy anh ba nói đúng!
Bé cau mày, nặng nề gật đầu: “Đúng! Bọn họ thật sự quá cẩu thả! Cái này nhất định phải thay đổi!”
Trở về, bé phải nói với cha Minh Vương cần phải thay đổi lại, cư dân của Địa Phủ phải coi trọng việc đi lại, không được thiếu tay hoặc chân.
Hù dọa đến người sống thật không tốt chút nào, nhỡ hù trúng người nhút nhát làm chết người thì sao, khối lượng công việc của cha Minh Vương sẽ tăng lên rất nhiều.
Nói xong bé nhìn anh hai vẫn chưa lên tiếng.
“Anh hai, anh thấy đúng không?”
Hoắc Tư Tước: “...”
Thật sự là sống lâu mới thấy chuyện đời!
Cậu thiếu niên ổn định lại tinh thần, mặc dù trong lòng đang hoảng loạn nhưng biểu cảm trên gương mặt tuấn tú vẫn bất động như núi.
Tạo cho Hoắc Tư Thần có đủ cảm giác an toàn.
“Anh hai, anh không sợ sao?”
Hoắc Tư Tước vừa mở miệng, giọng nói đã trở nên khàn khàn.
“Vẫn còn khá tốt.”
Hoắc Tư Thần: “...”
Sắc mặt của Hoắc Tư Thần tái xanh vì sợ hãi, nhưng sau khi chắc chắn rằng xung quanh đã sạch sẽ, cả người như được sống lại.
Bách Minh Tư cảm thấy bình thường, nên cậu ấy khởi động lại xe tiếp tục chạy đi.
Hoắc Tư Thần mồ hôi đầm đìa, cậu nhớ có nước nên tìm tòi trên xe một hồi, uống một hơi cạn sạch chai nước lớn.
Hoắc Tư Tước thì suy nghĩ nhiều hơn, ánh mắt không ngừng đảo quanh bé.
“Tể Tể, chuyện vừa rồi là sao vậy?”
Tể Tể: “...”
Bé cúi đầu xuống vò hai tay vào nhau, đôi mắt vừa vừa ngây ngô lại có chút ủy khuất nhìn anh hai, giọng nói của bé yếu ớt: “Là do Tể Tể vô tình mở mắt Âm Dương cho anh hai, anh ba!”
Hoắc Tư Tước: “...”
Hoắc Tư Thần: “... Cái gì? Mắt Âm Dương? Anh cũng có sao?”
Hoắc Tư Thần biết tình hình của nhà họ Bách, vì vậy cậu nhìn Bách Minh Tư đầy hoài nghi.
“Anh Minh Tư, con mắt Âm Dương của gia tộc nhà họ Bách không phải chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu sao, thậm chí còn sắp đứt truyền thừa? Anh còn là người duy nhất trong thế hệ của mình!”
Bách Minh Tư cũng khó hiểu, Tể Tể rõ ràng rất khác biệt.
Cậu cảm thấy điều đó thật kỳ lạ, nhưng không nói ra.
Cậu xoa đầu Tể Tể trấn an, ánh mắt rất dịu dàng.
“Từ ngàn xưa, núi này cao còn có núi kia cao hơn, trong thiên hạ cũng có người tài giỏi hơn! Đất của Hoa Hạ rộng lớn, người giỏi xuất hiện lớp lớp. Họ Bách không là gì cả.”
Hoắc Tư Thần: “...”
Nếu họ Bách không là gì, thì những gia tộc nổi tiếng ở Hoa Hạ là gì?
Ngay cả nhà họ Hoắc, ông nội cũng sẽ mời ông nội Bách đi xem phong thủy!
Ngay sau khi những thứ đó rời đi, sự sợ hãi của Hoắc Tư Thần đã biến mất, cậu lại trở nên hoạt bát.
“Tể Tể, anh ... anh hai và anh có thể tiếp tục nhìn thấy những thứ đó không?”
Cậu có một chút phấn khích và một chút sợ hãi.
Vẫn là một cậu bé, ban đầu sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tể Tể bình tĩnh như vậy, cậu cảm thấy mình cũng có thể làm được như vậy.