Anh ta nhìn Tống Nhiễm có hồn phách ngưng thực, rồi lại nhìn Tể Tể.
Tuy rằng lúc nãy đầu óc anh ta trống rỗng, nhưng mắt anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tể Tể và Tống Nhiễm.
Anh ta nhìn thấy, sau khi Tể Tể nắm lấy “tay” Tống Nhiễm, cơ thể như sương mù của Tống Nhiễm mới bắt đầu ngưng thực, sau đó Trần Bách mới có thể ôm cô ta.
Đội trưởng Chung vội vàng đuổi theo.
“Tể Tể, đợi đã.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây