Chủ yếu là cha quá bận rộn, thường xuyên loay hoay chân không chạm đất, nếu không phải bé sinh ra ở Địa Phủ mà là ở xã hội loài người, đoán chừng tám trăm năm trước bé đã bị chết vì đói rồi.
Cũng may bé không cần ăn cơm!
Thế là cha mặc kệ không quản việc nuôi dưỡng bé, cuộc sống của bé trôi qua trắc trở đến hiện tại đã được ba tuổi rưỡi.
Có một ngày cha bé muốn đem canh Mạnh Bà làm nước cho bé uống, dọa cho bé muốn mất hồn luôn.
Nhưng bé sinh ra đã có thân thể, cho nên dù uống canh Mạnh Bà, vẫn không quên cha mình là ai.
Cha dùng nửa giây thời gian nói cho bé biết, muốn bé đến nhân gian học tập cho tốt, sau này trở về cống hiến cho Địa Phủ, làm mới Địa Phủ.
Hôn bẹp một cái ở gò má của bé, rồi không chút do dự mà ném bé ra khỏi Địa Phủ.
Dù sao bé cũng có được thân thể bất tử, cha căn bản không lo lắng bé sẽ bị ngã chết.
Cho nên......
Bé dùng ánh mắt nhìn từ ông nội Viện trưởng chuyển tới trên người Hoắc Trầm Lệnh, trong lòng nghi hoặc, suy nghĩ một chút.
Người bảo mẫu này nhìn số cũng có mệnh phú quý, giàu sang. Hiện tại trung niên đã có điềm báo chết sớm, mà nhìn kỹ thì có khả năng chỉ trong hai ngày tới là xảy ra chuyện.
Minh Tể Tể chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, bé có phần tròng trắng ít hơn con ngươi, mắt to, con ngươi có màu đen thuần túy trong như thủy tinh, trông rất xinh đẹp, mê hoặc.
Trên gương mặt mũm mĩm trắng nõn nà, miệng hơi mở ra trên má liền có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Giọng nói của bé mềm mại, non nớt.
“Chú muốn làm người cha nhân gian của Tể Tể sao?”
Hoắc Trầm Lệnh nhướng mày: “Nhân gian?”
Minh Tể Tể gật đầu, hết sức cẩn thận mà giải thích.
“Đúng, nhân gian! Cha ruột của Tể Tể ở Địa Phủ cơ!”
Hoắc Trầm Lệnh không khỏi đau lòng.
Ông đứng lên ôm lấy Tể Tể từ trên ghế salon, nhìn đôi mắt đen trắng to tròn của bé, thấy trong đáy mắt có quấn quýt cùng chờ đợi, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán bé.
“Ừ, chú sẽ làm người cha nhân gian của Tể Tể.”
Minh Tể Tể cực kỳ vui vẻ, hôn một cái lên trên gương mặt của vị bảo mẫu nhân gian này.
“Thật tốt quá! Tể Tể có bảo mẫu ở nhân gian rồi! Tể Tể nói với cha, tối nay trễ một chút đến đón Tể Tể nhé! Đúng rồi, cha, con họ Minh, gọi Minh Tể Tể, không thể thay đổi tên họ.”
Hoắc Trầm Lệnh yêu thương nhìn bé, đoán chừng Tể Tể cũng không biết người thân ở Địa Phủ là mang ý nghĩa tử vong, luôn cho rằng cha ruột còn sẽ tới đón bé.
Nhưng ông cũng không muốn nói rõ ràng, mà thuận theo bé nói:
“Được, không đổi tên, liền gọi Minh Tể Tể. Chờ trăm năm về sau, lại để cho cha của Tể Tể tới đón con!”
Minh Tể Tể cảm thấy vậy không được!
Tể Tể phải ở nhân gian năm trăm năm mới thành niên.
“Không! Cha, cha ở Địa Phủ phải năm trăm năm sau mới đến đón Tể Tể, nếu quá sớm Tể Tể còn chưa có lớn lên, Tể Tể chưa lớn thì cũng không thể giúp cha.”
Hoắc Trầm Lệnh và Tống Thanh nghe lời nói không kiêng kỵ của bé liền nở nụ cười, rồi lại tràn đầy đau lòng.
Đây là một cô bé rất hiểu chuyện.
Hoắc Trầm Lệnh gọi quản gia phân phó: “La quản gia đi cùng Tống viện trưởng một chuyến tới cô nhi viện, làm thủ tục nhận nuôi.”
La quản gia gật đầu: “Vâng, tiên sinh.”
Tống Thanh cùng La quản gia vừa đi, Hoắc Trầm Lệnh chuẩn bị mang con gái bảo bối đi thăm quan trang viên một chút thì người vợ Trương Ninh điện thoại tới.
Ông ấy nghe điện thoại xong, trìu mến mà nhìn Tể Tể ở trong lòng.
“Tể Tể, cha phải đi ra ngoài xử lý một chút việc, Tể Tể trước tiên ở trong nhà tự chơi được không?”
Minh Tể Tể cảm giác được sinh mệnh của người cha bảo mẫu ở nhân gian này đã tiến vào quá trình đếm ngược, liền ôm chặt lấy cổ của người cha bảo mẫu, thân thể mềm mềm, thân thiết tiến vào trong ngực lớn thoải mái.
“Không muốn, cha, Tể Tể muốn ở cùng một chỗ với cha, cha đi nơi nào, Tể Tể cũng muốn đi đến đó.”
Vừa mới có được bảo mẫu nhân gian, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà tới Địa Phủ báo danh được!
Tể Tể ở trong ngực tròn tròn, mềm mềm hoàn toàn không giống với ba đứa con trai, Hoắc Trầm Lệnh không thể không mềm lòng.
“Vậy thì con đi cùng cha đi.”
****
Trên xe, Minh Tể Tể an vị trong lồng ngực của cha, dùng chính hơi thở của mình bao vây lấy người cha nhân gian.
Làm như vậy cho dù bé đang ngủ, chỉ cần cha bảo mẫu và bé ở cùng một chỗ thì sẽ không sợ gặp chuyện không may.
Hoắc Trầm Lệnh xem con gái bảo bối đang buồn ngủ, mí mắt nhắm chặt, nhẹ nhàng cúi xuống gần khuôn mặt nhỏ nhắn của bé hỏi:
“Tể Tể có mệt lắm không?”
Minh Tể Tể buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Bé vẫn còn lệch múi giờ sinh học nghiêm trọng.
Bé hé miệng, ngáp một cái thật to.
Nhìn biểu cảm tựa như bị gọi tỉnh, người luôn lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần như Hoắc Trầm Lệnh lại nhịn không được mà cười rộ lên.
“Ngủ đi, cha ôm con ngủ.”
Minh Tể Tể xác nhận lại: “Tể Tể ngủ rồi, cha sẽ một mực ôm Tể Tể, có được không?”