“Cha, hay là để chúng con chăm sóc Tể Tể đi, có lẽ cha đã lâu không có chăm nôm trẻ con rồi, ăn như vậy là quá nhiều...... Thật không yên tâm.”
Hoắc Trầm Huy: “......”
Tể Tể không chỉ xử lý sạch sẽ bốn mươi đĩa bánh ngọt, những món khác trên bàn ăn cũng đều sạch sẽ, ăn sạch đến nỗi chỉ cần chùi một chút là sẽ sạch hết.
Bé ăn no nê, bắt đầu mệt rã rời.
Nhưng mà bé nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy có rất nhiều ánh sáng đầy màu sắc, khắp nơi đều là ánh đèn lấp lóe.
Trong nháy mắt bé lại phấn chấn tinh thần: “Anh cả, có phải là ban đêm rồi không?”
Hoắc Tư Cẩn nhìn đồng hồ: “Tể Tể, hiện tại đã mười một giờ đêm.”
Tể Tể lại càng vui vẻ.
“Tể Tể thích mười một giờ đêm! Đến mười hai giờ lại càng thích hơn.”
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần: “......”
Làm con gái ruột của Minh Vương, thích thời điểm mà ma quỷ hoạt động mạnh nhất cũng không có gì kỳ quái.
Hoắc Tư Lâm không hiểu: “Tể Tể vì sao lại thích mười hai giờ đêm?”
Bé mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng.
“Bởi vì bắt đầu từ rạng sáng mười hai giờ, Tể Tể có thể ăn rất nhiều đồ ăn vặt.”
Khóe miệng Hoắc Tư Lâm giật một cái: “Tể Tể còn chưa ăn no?”
Bé vỗ vỗ bụng nhỏ tròn căng của mình, giọng nói của bé đáng yêu đặc biệt chân thành, biểu cảm của bé lại rất hồn nhiên ngây thơ.
“Đã no, đã no, nhưng ăn thêm chút nữa cũng không phải không được, dù sao cũng chỉ là đồ ăn vặt.”
Hoắc Tư Lâm: “......”
Hoắc Trầm Huy: “......”
Hai cha con nhanh chóng nhìn về phía ba anh em Tư Cẩn, Tư Tước cùng Tư Thần.
Tể Tể chắc chắn có mờ ám.
Đây là bí mật nhỏ của Tể Tể, Tể Tể không nói cho bọn họ biết thì bọn họ sẽ không chủ động hỏi.
Tư Cẩn ôm Tể Tể đi ra ngoài, Tư Tước lấy điện thoại di động ra cũng không biết gọi điện thoại cho ai, Tư Thần nhìn chú hai và anh họ ngạc nhiên trợn mắt hốc mồm liền nói.
“Chú hai, anh Tư Lâm, chúng ta đi thôi, không phải còn phải đi đón chị An An sao?”
Hai cha con Hoắc Trầm Huy: “......”
Tể Tể ăn như thế này, bọn họ làm gì còn có tâm tư đi tìm An An chứ.
Không biết vấn đề an toàn của An An như thế nào nhưng mà Tể Tể bất cứ lúc nào cũng có thể ăn nhiều đến nỗi vỡ bụng nhỏ nha.
Lúc ở nhà cũ, lầu đầu tiên bọn họ nhìn thấy lượng ăn của Tể Tể cũng đã kinh ngạc không nhẹ.
Nhưng còn chưa sốc bằng ngày hôm nay.
Bốn mươi đĩa bánh ngọt, một bàn lớn đồ ăn, bây giờ còn muốn ra ngoài ăn quà vặt nữa!
Hoắc Tư Lâm đầu óc xoay chuyển nhanh, nhìn ba anh em Tư Cẩn đều không lo lắng, anh cũng nghĩ thoáng theo.
“Cha, đi nhanh đi, Tể Tể sẽ không sao đâu.”
Hoắc Trầm Huy sờ mặt: “Tư Thần, có thể nói cho chú hai, Tể Tể khác biệt như thế nào không?”
Tư Thần cười hắc hắc: “Không thể!”
Hoắc Trầm Huy trừng mắt nhìn cháu trai một chút, sau đó đi ra ngoài, lấy ra điện thoại gọi cho em trai Hoắc Trầm Lệnh.
“Trầm Lệnh, là anh.”
Hoắc Trầm Lệnh còn đang ở công ty tăng ca.
“Anh.”
Không đợi Hoắc Trầm Lệnh hỏi, Hoắc Trầm Huy đã hỏi trước.
“Trầm Lệnh, em có biết rõ Tể Tể thực ra là thế nào không?”
Hoắc Trầm Lệnh: “Tể Tể chính là Tể Tể, còn có thể là thế nào?”
Hoắc Trầm Huy: “Thế nhưng Tể Tể ăn quá nhiều.”
Hoắc Trầm Lệnh bật cười: “Tể Tể luôn ăn nhiều, có thể ăn là phúc, rất tốt mà.”
Khóe miệng Hoắc Trầm Huy điên cuồng run rẩy: “Một lần ăn đã xử lý hết bốn mươi đĩa bánh ngọt, em gọi thế này là “có thể ăn là phúc”?”
Giọng nói của Hoắc Trầm Lệnh cũng thay đổi: “Nhiều như thế á?”
Hoắc Trầm Huy: “Bốn mươi đĩa bánh ngọt, cùng một bàn đầy đồ ăn cho một người trưởng thành ăn no.”
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng đứng lên: “Lập tức mang Tể Tể đi bệnh viện nhìn xem!”
Hoắc Trầm Huy hít một hơi thật sâu: “Anh cũng nghĩ như vậy, thế nhưng Tư Cẩn, Tư Tước cùng Tư Thần ba anh em nó cảm thấy không có chuyện gì, mà bây giờ Tể Tể còn muốn đi ăn quà vặt nữa.”
Hoắc Trầm Lệnh thở mạnh vì kinh ngạc: “Tể Tể chưa ăn no?”
Hoắc Trầm Huy trực tiếp lặp lại một lần lời của Tể Tể.
“Đã no, đã no, nhưng ăn thêm chút nữa cũng không phải không được, chỉ là ăn đồ vặt nha.”
Nghe được trong điện thoại truyền đến một tiếng lạch cạch, ông đoán Hoắc Trầm Lệnh đã chấn kinh mà đụng phải thứ gì làm rơi trên mặt đất nên mới phát ra tiếng như vậy, ánh mắt ông như xuyên qua ngàn vạn dặm thấy được Hoắc Trầm Lệnh đang thất thố.
Lúc này, trong lòng Hoắc Trầm Huy bỗng nhiên tìm thấy được sự thăng bằng.
Hoắc Trầm Lệnh trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.
“Anh, anh đem điện thoại cho Tể Tể, em muốn nói chuyện với Tể Tể một chút.”
“Được!”
Hoắc Trầm Huy chạy nhanh mấy bước, đuổi theo Hoắc Tư Cẩn dẫn đầu đoàn người đi ở phía trước.
“Tể Tể, cha của cháu gọi điện thoại.”
Mắt bé sáng lên, còn chưa nhận điện thoại đã hô lên một tiếng đáng yêu rồi.
“Cha!”
Thần kinh của Hoắc Trầm Lệnh đang căng thẳng nghe con gái bảo bối gọi một tiếng “Cha” rất vui vẻ cũng thoáng buông lỏng, nhưng lại nghĩ đến bé ăn nhiều như vậy thì tinh thần lại căng lên.
“Tể Tể, con có nhớ cha không?”
Bé liên tục gật đầu: “Nhớ nhớ, Tể Tể rất nhớ rất nhớ cha, cha có nhớ Tể Tể không?”
“Có, rất nhớ rất nhớ.” Hoắc Trầm Lệnh dừng lại một chút: “Còn đang suy nghĩ Tể Tể ăn nhiều như thế, bụng có đau nhức không?”
Bé vỗ vỗ bụng nhỏ, đáng tiếc là gọi điện thoại không phải gọi video, cha căn bản không nhìn thấy.
“Không đau không đau, cha yên tâm, Tể Tể ăn rất ít mà!”
Hoắc Trầm Lệnh: “......”
Ăn ít, một lúc xử lý bốn mươi đĩa bánh ngọt đấy!
Hoắc Trầm Lệnh muốn cười nhưng lại lo lắng, người nắm quyền nhà họ Hoắc luôn luôn sát phạt quyết đối đã cau mày lại, nhưng giọng nói lại rất ôn nhu cưng chiều.