Hoắc Trầm Huy mút từng thìa nhỏ, rất nhanh đã hết một đĩa.
“Tể Tể, cháu nói mấy người anh của cháu......”
“Chú hai, Tể Tể còn muốn ăn cái này......”
“Được được được, chú hai lại mút cho cháu.”
Bé lại nhìn đĩa điểm tâm, lại cúi đầu nhìn xem bụng nhỏ của mình.
“Chú hai, Tể Tể muốn ăn bốn cái bánh kia.”
Hoắc Trầm Huy: “...... Hả?”
Bé ôm cánh tay chú hai lắc lắc, giọng của bé còn nọt hơn cả bánh ngọt.
“Chú hai, Tể Tể còn muốn ăn bánh kia có được hay không ~~~~ nha ~~~”
Trong nháy mắt Hoắc Trầm Huy đã đầu hàng.
“Đừng nói bốn cái bánh, chính là bốn mươi cái đều được.”
Ánh mắt của bé sáng lên.
“Thật ạ?”
Đối mặt với Tể Tể mềm mềm đáng yêu, Hoắc Trầm Huy không có chút sức đề kháng nào, không chút do dự mà gật đầu.
“Đương nhiên! chú hai chưa từng lừa gạt trẻ con.”
Tể Tể ở trong ngực chú hai nhún nhún vui vẻ, vừa vặn có một chị phục vụ đang mang thức ăn lên.
“Chị à, phiền chị cho thêm bốn mươi cái bánh này nha.”
Cô nhân viên phục vụ nhìn thấy là bánh ngọt, cũng biết trẻ con đều thích ăn.
“Bốn cái đúng không em?”
Bé vội vàng lắc đầu, giọng trẻ con non nớt mà xác nhận lại.
“Chị à, không phải bốn cái, là bốn mươi cái nha! Bốn mươi!”
Cô nhân viên phục vụ: “......Hả?”
Tể Tể nghĩ là chị nhân viên phục vụ không hiểu, vội vàng đếm cho chị ấy nhìn.
Bé duỗi ra hai bàn tay nhỏ, đếm một số liền thu lại một ngón tay, đếm xong tay của mình cũng không đủ, lại đếm tay của chú hai.
Còn chưa đủ.
“Chị gái, Tể Tể mượn tay chị đếm nha, mới được hai mươi, còn thiếu hai mươi nữa.”
Cô nhân viên phục vụ: “......”
Hoắc Trầm Huy: “......”
Bốn mươi cái bánh ngọt?
Một đĩa bánh một tuyệt đối đủ cho một người trưởng thành ăn, bốn mươi đĩa bánh ngọt...... Khóe miêng Hoắc Trầm Huy giật giật muốn nói.
“Tể Tể à......”
Bé vừa đếm xong tay của chị nhân viên phục vụ, nhưng còn chưa đủ, cuối cùng đành phải ngồi trở lại trong ngực chú hai, giơ lên bàn chân nhỏ của mình, bắt đầu đếm đầu ngón chân để chị nhân viên phục vụ nhìn.
Bé toàn thân trên dưới đều là thịt, mập mạp tròn tròn, bàn chân nhỏ mũm mĩm, trên đầu ngón chân còn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn nà, trên móng tay còn có non nửa vòng tròn giống hình trăng khuyết màu trắng hồng.
Khi bé giơ ngón chân của mình ra đếm, bàn chân nhỏ trắng trẻo như bánh bao trắng muốt, mập ú, khiến cô nhân viên phục vụ cùng Hoắc Trầm Huy không nhịn được cười.
Thật quá đáng yêu!
Cô nhân viên phục vụ cảm thấy chính mình cũng trở lên đáng yêu.
“Em gái nhỏ quá đáng yêu, chị biết rồi, chị sẽ nhanh mang bánh ngọt lên.”
Nhìn thấy bé vội vã muốn bổ sung số lượng, cô nhân viên phục vụ ngồi xổm xuống cười nhẹ nhàng nhìn bé.
“Chị nhớ kỹ rồi, không phải bốn đĩa, là bốn mươi đĩa bánh, em chờ một chút nhé, rất nhanh sẽ đưa tới.”
Nếu như đây không phải khách VIP, bên cạnh còn có người lớn ở đây, cô nhân viên phục vụ chắc chắn sẽ khống chế không nổi bản thân mà ôm lấy bé, không ngừng hôn bẹp bẹp lên má của bé.
Thật quá đáng yêu mà!
Mà dáng dấp cũng quá thanh tú, bé còn xinh đẹp hơn cả mấy đứa trẻ trong tranh tết.
Ai mà không muốn ôm?
Cô nhân viên phục vụ sợ không quản được miệng và tay của mình, sau khi nói xong thì vội rời đi ngay.
Hoắc Trầm Huy: “...... Bốn mươi đĩa á?”
Bé quay đầu nhìn qua chú hai, thấy vẻ mặt chú hai có vẻ kỳ lạ, bé hơi khó hiểu.
“Chú hai, không thể gọi bốn mươi đĩa sao? Hay là chú hai không mang đủ tiền?”
Không đợi Hoắc Trầm Huy nói chuyện, bé móc móc từ trong túi quần, móc ra một đống thẻ ngân hàng.
“Chú hai, Tể Tể có tiền.”
Bé từ trong một đống thẻ ngân hàng lấy ra một tấm thẻ đen, lúc nhìn thấy thì khóe miệng Hoắc Trầm Huy đã giật một cái, tròng mắt mở to như muốn rớt ra ngoài.
“Kia là......thẻ mà cha của cháu đưa cho?”
Tư Cẩn, Tư Tước, Tư Thần ba đứa nhỏ kia chưa hẳn đã có?
Bé cười hắc hắc: “Có lẽ là vậy, phía trên có hơi thở của cha!”
Hoắc Trầm Huy: “......”
Hoắc Trầm Huy chú ý tới hai thẻ ngân hàng khác chắc là ông bà nội đưa cho bé, cái cuôi cùng thì là của mình đã đưa cho bé.
Ông lại nhìn về một cái túi khác của bé đang phình lên.
“Tể Tể, trong túi kia đựng cái gì?”
Bé móc móc, móc ra một đống chìa khoá.
Đều là chìa khóa xe, chìa khoá phòng, tính sơ bộ tài sản cũng hơn trăm triệu.
Bé vui vẻ cầm lấy một đống chìa khoá, dùng giọng nói non nớt giải thích với chú hai.
“Đây là chú hai, ông bà nội, anh cả, đưa Tể Tể quà, Tể Tể rất thích, cho nên mỗi ngày đều mang ở trên người.”
Hoắc Trầm Huy: “......”
Cho nên...... Tể Tể nhà bọn họ mỗi ngày đều khiêng tài sản hơn trăm triệu chạy khắp nơi?
Khi thấy phục vụ đẩy xe đẩy nhỏ quay lại, Hoắc Trầm Huy bỗng nhiên nhớ tới bây giờ không phải là lúc nói vấn đề tài sản cùng bé mà là bốn mươi đĩa bánh ngọt sẽ làm bể bụng nhỏ của bé mất.
“Tể Tể, mấy địa bánh ngọt kia......”
Tể Tể reo lên vui vẻ, nhanh chóng từ trong ngực chú hai tụt xuống, lật đật leo lên cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Chú hai, bánh đến rồi, mau ăn mau ăn!”
Hoắc Trầm Huy: “......”
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần bốn anh em vừa vặn đi tới: “...... Nhiều bánh ngọt như vậy? Chúng cháu đã ăn rồi.”
Bé vui sướng đung đưa bàn chân, vẫn vùi đầu ăn bánh, một bên tranh thủ giải thích với các anh.
“Là chú hai gọi bốn mươi đĩa bánh cho Tể Tể nha!”
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần: “......”
Bốn anh em đều dùng ánh mắt khiển trách mà nhìn Hoắc Trầm Huy.
Hoắc Trầm Huy: “......”
****
Bốn mươi đĩa bánh ngọt đều vào trong bụng, bé ôm cái bụng nhỏ tròn trịa như quả dưa hấu.
Hoắc Trầm Huy là người lớn nhất ở đây, đang định ôm Tể Tể thì bị con trai Hoắc Tư Lâm tranh mất.