Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần: “......”
Không chỉ bốn anh em nhà họ Hoắc. Ngay cả Hoắc Trầm Huy cũng đều lúng túng.
Hoắc Trầm Huy nhìn lỗ tai từng đứa đã bắt đầu đỏ lên, liền ôm Tể Tể từ trong ngực con trai mình lên.
“Tể Tể đừng quản những chuyện kia, vừa tỉnh lại có đói bụng không? Chú hai dẫn cháu đi ăn ngon nhé.”
Bé lại nói mãi không thôi: “Nhưng mà Mạnh Bà nói, nếu như thịt của con trai không mọc ra, sẽ bị ghét bỏ!”
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần: “......”
Không!
Bọn anh tuyệt đối sẽ không bị ghét bỏ!
Bọn anh đầy đủ!
Chỉ là làm sao nói chuyện này cùng Tể Tể được?
Hoắc Trầm Huy nói sang chuyện khác, trực tiếp hỏi bé: “Tể Tể, Mạnh Bà là ai vậy?”
Theo suy đoán của Hoắc Trầm Huy hẳn là mấy nhân viên ở cô nhi viện chăm sóc Tể Tể.
Nói đến Mạnh Bà cho bé uống canh, bé cười rất tươi.
“Chính là Mạnh Bà, đặc biệt thích nấu canh, mỗi lần Tể Tể nhìn thấy Mạnh Bà, không phải đang nấu canh thì chính là múc canh cho mọi người đang xếp hàng.”
Hoắc Trầm Huy đã hiểu.
Mạnh Bà hẳn là dì ở nhà ăn của cô nhi viên mà trước đó Tể Tể ở.
Tể Tể là đứa nhỏ ăn nhiều, khó trách lúc nói đến Mạnh Bà con mắt đều cười cong cong vui vẻ.
“Vậy canh của Mạnh Bà nhất định uống ngon.”
Bé chép miệng một cái, nhớ tới món canh của Mạnh Bà mà cười hắc hắc.
“Uống ngon, có một lần Tể Tể đói, liền uống hết một nồi nước canh.”
Hoắc Trầm Huy giật mình: “Tể Tể ăn quá no sẽ không sao chứ?”
Bé cười tươi mặt mày cong cong: “Sẽ không, nhưng mà cha ở Địa Phủ lại bị dọa.”
Còn giúp bé sưu hồn vì cho là bé sẽ không nhớ rõ cái gì.
Hoắc Trầm Huy liên tục gật đầu: “Chắc chắn rồi!”
Nồi canh kia còn để cho rất nhiều người xếp hàng uống mà, cái nồi kia tuyệt đối không nhỏ.
Mặc dù lượng ăn của Tể Tể khá nhiều, lượng cơm ăn cũng lớn, nhưng tuyệt đối uống không nổi một nồi lớn như vậy!
Ai!....
Cha ruột của Tể Tể quả nhiên đầu óc có vấn đề!
Sao có thể cho đứa nhỏ uống nhiều canh như vậy chứ!
No quá thì bụng nhỏ làm sao bây giờ?
Hoắc trầm Huy vô thức sờ xuống bụng nhỏ của bé, bụng nhỏ cũng rất hợp tác mà phát ra tiếng kêu.
Hoắc Trầm Huy ôm bé sải bước đi nhanh về phía phòng ăn.
“Đi, đi ăn thôi!”
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần đều nghe thấy đoạn đối thoại: “......”
Đoạn đối thoại này thật đúng là... ông nói gà bà nói vịt nhưng lại vô cùng hài hòa!
Hoắc Tư Thần thì thào: “Mạnh Bà này chắc là Mạnh Bà phải không?”
Hoắc Tư Lâm cũng không rõ ràng lắm, nhịn không được cười lên.
“Mạnh Bà nào? Thích nấu canh, còn múc canh cho những người xếp hàng, có phải là dì nấu ăn chỗ cô nhi viện mà Tể Tể ở trước đó không?”
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần: “...... Cứ cho là thế đi!”
Hoắc Tư Lâm yêu ai yêu cả đường đi: “Tể Tể có vẻ rất thích Mạnh Bà, chờ chúng ta từ Vận Thành trở về, đến lúc đó đi đến chỗ cô nhi viện, tiện thể gặp Mạnh Bà một chút, Tể Tể nhất định sẽ rất vui.”
Hoắc Tư Cẩn Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần: “......”
****
Tể Tể hoàn toàn không biết anh Tư Lâm muốn mang mình đi cô nhi viện nhìn Mạnh Bà, bé đang được chú hai ôm trong ngực đút cho ăn.
Bé ăn một cách vui vẻ.
Hoắc Trầm Huy vừa đút cho bé ăn vừa hỏi ra nghi hoặc khi còn ở trên máy bay.
“Tể Tể, sao cháu lại ngủ thiếp đi khi ở trên máy bay thế?”
Bởi vì đã trực tiếp nhìn thấy bé gái ở trên máy bay đã chết được một thời gian mà không được phát hiện sớm, bây giờ Hoắc Trầm Huy cũng tin trên đời này có rất nhiều thứ mà khoa học cũng không có cách nào giải thích được.
Mặc dù Tể Tể cũng kỳ lạ, còn có thể dự báo trước tương lai, nhưng bé vẫn chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Nếu như trên máy bay thật sự có quỷ, Tể Tể rất có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi âm khí của con quỷ kia.
Máy bay hạ cánh, ông cũng không mang theo năm đứa bé đến khách sạn đã sớm đặt phòng, mà mang theo Tể Tể đi thẳng đến bệnh viện gần khách sạn nhất.
Kiểm tra một lượt, xác định Tể Tể chỉ là ngủ thiếp đi thì mới thoáng an tâm.
Nhưng mà Tể Tể ngủ hơn mười giờ, gọi thế nào cũng không tỉnh làm ông vẫn không hết lo lắng.
Đến khi ba anh em Tư Cẩn, Tư Tước và Tư Thần nhiều lần trấn an ông, nói cho ông biết Tể Tể không có việc gì.
Nhưng ông có thể yên tâm được sao?
Tất nhiên là không!
Nếu như Tể Tể mãi vẫn không tỉnh lại, ông sẽ không khống chế nổi bản thân mà mang Tể Tể đi bệnh viện kiểm tra lần nữa.
Bé cảm nhận được bất an cùng lo lắng của chú hai, thân mật dụi dụi vào người chú hai.
“Đúng là cháu đã ngủ, nhưng con quỷ kia quá hư hỏng muốn bắt nạt anh ba, Tể Tể rất tức giận, cũng cảnh cáo nó mấy lần.”
Hoắc Trầm Huy ngẩn người: “Cảnh cáo?”
Bé ăn hết bào ngư mà chú hai đưa đến bên miệng, hạnh phúc nheo lại đôi mắt to sáng lấp lánh.
“Đúng vậy, Tể Tể mở mắt nhìn nó mấy lần, nhưng nó đến chết cũng không đổi, cuối cùng Tể Tể cảm thấy phiền, trực tiếp nuốt nó!”
Hoắc Trầm Huy: “...... Nuốt nó? Chuyện khi nào? Sao chú hai không thấy vậy?”
Bé thấy điểm tâm ngọt, đôi mắt đang híp liền trở lại kích thước tự nhiên, mấp máy miệng nhỏ.
“Chú hai không có mắt Âm Dương, cho nên không nhìn thấy, nhưng anh cả, anh hai anh ba đều thấy được.”
Hoắc Trầm Huy: “Hả?”
Bé ôm cánh tay chú hai lung lay: “Chú hai, Tể Tể muốn ăn cái kia nhìn rất mềm, ăn rất ngon.”
“A, Tể Tể chờ một lát, chú hai lập tức mút cho Tể Tể.”
Bé ăn điểm tâm, ngọt lịm, lại mềm.