Hoắc Tư Thần nhìn hai người anh trai đang nói thì thầm, cậu tò mò tiến tới.
“Anh cả, anh hai, các anh đang nói cái gì đó?”
Hoắc Trầm Huy nghe hiểu lời nói của hai đứa cháu trai nhưng chỉ cười không nói gì, bên cạnh Hoắc Tư Lâm cũng mím môi cười, hiển nhiên cũng đoán được hai đứa em họ muốn nói cái gì.
Tể Tể ngọt ngào mở miệng, lặp lại lời anh cả một lần.
“Thừa dịp còn chưa hiểu gì thì phải thấm nhuần tư tưởng, chờ hiểu rồi mới định hướng thì đã quá trễ.”
Lặp lại lời nói xong, bé chớp chớp đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm hai người anh trai.
“Anh cả, anh hai muốn cho Tể Tể thấm nhuần cái gì nha?”
Hoắc Tư Cẩn: “......”
Hoắc Tư Tước: “......”
Bọn họ nói nhỏ như vậy mà Tể Tể vẫn nghe được?
Được rồi!
Không hổ là con gái ruột của Minh Vương!
Ngược lại là Hoắc Tư Thần, lôi kéo tay Tể Tể an ủi bé.
“Tể Tể đừng để ý tới hai anh ấy, mấy người lớn như họ nói chuyện có đôi khi rất khó hiểu, có thể là đang nói về vấn đề khoa học!”
Tể Tể “a” một tiếng, còn muốn hỏi thêm, lại bị Hoắc Tư Thần đang buồn chán lôi kéo đi chơi.
“Tể Tể, hơn mười phút nữa mới lên máy bay, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi.”
Nhìn anh ba ấn mở cửa sổ trò chơi, bé hơi chần chờ.
“Nhưng mà Tể Tể chỉ chơi được trò nối hình nha.”
Hoắc Tư Thần ôm bé vào trong ngực, để bé ngồi trên chân của mình.
“Không sao, anh ba có trang bị, không sợ thua!”
Ngoại trừ chơi trò chơi, lúc này làm gì có lý do khác để có thể ôm Tể Tể chứ.
Nhất định phải chơi trò chơi!
Cậu dạy Tể Tể thao tác ra sao, nhưng ánh mắt đắc ý lại nhìn về phía hai người anh trai.
Thấy không, ở trên đường đi đều không cho em ôm Tể Tể, hiện tại Tể Tể không phải đang ngồi trong ngực em sao!
Hoắc Tư Cẩn và Hoắc Tư Tước im lặng, lười so đo cùng em trai ngốc.
Mười phút sau, Hoắc Trầm Huy gọi bọn nhỏ tập hợp để đi lên máy bay, Hoắc Tư Lâm nhanh tay bế bé từ trong ngực Hoắc Tư Thần lên.
“Đi thôi, Tể Tể, anh Tư Lâm mang em đi lên máy bay.”
Tể Tể còn chưa đi máy bay bao giờ, cho nên rất tò mò.
Đến lúc đi lên máy bay thì nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, một đôi mắt mở to nhìn xung quanh, tưởng tượng ra cảnh chiếc máy bay đang bay trên bầu trời.
“Chắc là rất thú vị.”
Hoắc Tư Thần chạy thật nhanh đuổi theo, đặt mông ngồi cạnh hai người, chỉ cách một cái lối đi nhỏ ở giữa.
“Tể Tể, em cùng anh ba chơi trò chơi không?”
Tể Tể lắc đầu: “Không muốn chơi, anh ba, Tể Tể muốn nhìn máy bay bay lên không trung.”
Hoắc Tư Thần: “...... Nhìn máy bay có gì vui chứ, còn rất ồn ào, không bằng đeo tai nghe để nghe nhạc, thật đó, Tể Tể, em tin anh ba đi.”
Hoắc Tư Cẩn từ phía sau nói với lên: “Được rồi, Tư Thần, để Tể Tể tự mình cảm nhận một chút đi.”
Hoắc Tư Thần ủy khuất, đành cất điện thoại đi.
Bọn họ một nhóm sáu người, gần như chiếm hết toàn bộ khoang hạng nhất.
Tiếng động cơ máy bay lúc cất cánh vang lên rất to, khiến bé mở to mắt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường băng rộng rãi, chỗ nào cũng nhìn thấy máy bay, tốc độ càng lúc càng nhanh, mọi thứ trước mắt dần dần nhỏ lại, rồi xuyên qua tầng mây, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng mây trắng dày đặc trên cao.
Mặt trời cũng gần với họ hơn, cái nắng tháng bảy gay gắt khiến Tể Tể ở trên mặt đất cũng buồn ngủ chứ đừng nói là ở độ cao hơn 20.000 feet.
Khoảnh khắc chiếc máy bay bay xuyên qua những đám mây, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào người bé, bé theo bản năng gục đầu vào trong ngực anh Tư Lâm.
Giọng nói rất nhỏ và yếu ớt.
“Anh Tư Lâm, Tể Tể buồn ngủ.”
Hoắc Tư Cẩn ngồi ở đằng sau hai người ngay lập tức mở dây an toàn: “Tư Lâm, em và anh đổi chỗ.”
Hoắc Tư Tước cũng nhìn qua: “Để em gọi nhân viên phục vụ đưa chăn mỏng tới.”
Hoắc Trầm Huy giật nảy mình: “Tể Tể làm sao vậy?”
Hoắc Tư Thần cũng không chơi nữa.
“Tể Tể có phải là sợ......”
“Mặt trời” Hai chữ còn đang ở đầu lưỡi, đã bị Hoắc Tư Tước dùng một ổ bánh mì ngăn ở trong miệng.
“Có khả năng là sợ độ cao.”
Mặc dù Hoắc Tư Lâm muốn ôm Tể Tể, nhưng nhìn thấy Hoắc Tư Cẩn có vẻ rất khẩn trương nên vẫn nhanh chóng đứng dậy đổi vị trí với nhau.
Hoắc Tư Cẩn lo lắng, thanh âm hạ xuống thật thấp.
“Tể Tể là sợ mặt trời sao?”
Tể Tể hừ hừ: “Không sợ! Nhưng mặt trời quá chói mắt, Tể Tể muốn đi ngủ.”
Hoắc Tư Cẩn liền tranh thủ kéo xuống tấm rèm che nắng, đóng cửa sổ nhỏ lại.
“Như vậy đã được chưa?”
Bé nằm ở trong ngực anh, cảm nhận được ánh nắng không còn chiếu vào từ cửa sổ nữa, yếu ớt rên hừ hừ.
“Anh cả, Tể Tể muốn ngủ, anh cả luôn ôm Tể Tể nha, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể buông em ra nha.”
Hoắc Tư Cẩn nhìn thoáng qua bốn phía, cảm thấy bé có ẩn ý gì đó, nhưng nhìn bé chưa đến một giây đã chìm vào trong giấc ngủ, anh đang muốn hỏi thêm liền nhịn xuống.
“Được, anh cả sẽ luôn ôm Tể Tể.”
Không biết qua bao lâu, ở bên khoang phổ thông truyền đến tiếng la hoảng sợ của một người phụ nữ.
“Có bác sĩ ở đây không, mau cứu con của tôi!!”
Nhân viên phục vụ hỏi thăm t đoàn người trên máy bay, nhưng khoang phổ thông cũng không có bác sĩ hoặc là nhân viên y tá chuyên nghiệp.
Chuyên ngành của Hoắc Tư Cẩn là kinh tế học, nhưng bởi vì thành tích ưu tú và có điểm số tốt nên đã tự chọn học thêm chuyên ngành khác, anh đã chọn y học lâm sàng.
Chú ý thấy khoang phổ thông không có bác sĩ, giọng của người phụ nữ kia kêu khóc càng ngày càng dữ dội, nên anh đã tháo dây an toàn nhanh chóng đứng lên.