Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 182:

Chương Trước Chương Tiếp

Hoắc Trầm Lệnh gật đầu, cúp máy, mặt không cảm xúc đi ra khỏi văn phòng.

Lúc đi đến bên người Giang Lâm thì ông lạnh lùng phân phó.

“Chọn ra mười vệ sĩ có bản lĩnh tốt nhất, năng lực phát hiện và chống trinh sát tốt nhất trong số các vệ sĩ, ngày mai để bọn họ chờ ở sân bay, cùng đám người Tư Cẩn đi Vận Thành.”

Giang Lâm vội vàng gật đầu: “Vâng! Tôi sẽ lập tức đi làm.”

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong Hoắc Trầm Huy mang theo năm đứa trẻ đi thẳng đến sân bay.

Giá trị nhan sắc quá cao, lại còn có một đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm đi cùng, trên đường đi đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người xung quanh.

Hoắc Trầm Huy vốn định chờ ở đại sảnh, nhìn thấy xung quanh như thế liền quyết định mang theo năm đứa bé đi tới phòng VIP.

Bọn họ vừa mới tiến vào phòng VIP, Tể Tể được chú hai đặt ở trên ghế sofa nhanh chóng đứng lên, nện bước nhỏ lật đật đi mở cửa.

Hoắc Tư Lâm vội hỏi bé: “Tể Tể, em định làm gì thế?”

Tể Tể chỉ chỉ bên ngoài: “Bên ngoài kia có mấy chú rất kỳ lạ, Tể Tể muốn nhìn một chút.”

Trong nháy mắt mấy người Hoắc Trầm Huy đã trở nên cảnh giác: “Chú kỳ quái, chỗ nào?”

Bé kéo cửa ra, Hoắc Trầm Huy ôm bé đứng ở cửa nhìn ra phía ngoài.

“Tể Tể, ở đâu vậy cháu?”

Bé giơ bàn tay nhỏ lên: “Đều không thấy nữa rồi.”

Hoắc Tư Thần yếu ớt lên tiếng: “Tể Tể, có phải em lại nhìn thấy quỷ rồi không?”

Bé vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, mấy chú kia là người, không phải quỷ.”

Hoắc Tư Tước nhíu mày: “Tể Tể có biết là mấy người không?”

Hoắc Tư Thần nói thẳng: “Anh hai, anh quên rồi sao, Tể Tể không biết đếm số.”

Bé liền giải thích: “Tể Tể biết đếm số, vừa rồi Tể Tể thấy bảy người, còn có năm người khác cách khá xa, đưa lưng về phía Tể Tể, Tể Tể không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ.”

Hoắc Trầm Huy: “Cho nên tổng cộng là mười hai người.”

Tể Tể nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”

Hoắc Tư Cẩn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, xoa xoa cái đầu nhỏ của Tể Tể.

“Để anh cả đi xem một chút.”

****

Trong sảnh chờ, đám vệ sĩ nhìn thấy cậu Tư Cẩn đi ra, bọn họ bình tĩnh ngồi hoặc đứng hoặc gọi điện thoại, làm như không có gì.

Nhưng trong đó có một vệ sĩ đã phát hiện cách bọn họ không xa có một người đàn ông trẻ tuổi ánh mắt lấp lóe, thỉnh thoảng lại liếc trộm cậu chủ ở bên kia.

Hai vệ sĩ đang đứng dựa vào nhau liếc nhìn lẫn nhau một cái, sau đó có một người gật đầu, đi về phía thanh niên cách đó không xa.

Có rất nhiều người đi lại trong phòng chờ, trong đó cũng có nhiều trẻ em.

Vệ sĩ tùy ý đi qua, rất tự nhiên, cho nên cũng không có làm cho Hoắc Tư Cẩn chú ý.

Chỉ là khi thấy vệ sĩ quay đầu kéo quần áo một chút, lộ ra một ký hiệu hình ngọn lửa ở dưới cổ gần sát bả vai, con ngươi Hoắc Tư Cẩn co lại.

Nếu như anh nhớ không lầm, các nhân viên trong công ty vệ sĩ của cha đều là lính đặc chủng đã giải nghệ, trên người đều sẽ có ký hiệu này.

Hoắc Tư Cẩn chỉ hơi ngạc nhiên một chút, khuôn mặt lạnh lùng của anh nhịn không được mà nhẹ nhàng cười lên.

Cha vẫn là không yên lòng, cho nên đã an bài người tới bảo vệ bọn họ?

Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh.

Hoắc Tư Cẩn nhìn hướng đi của người vệ sĩ kia là hướng tới một người đàn ông khác, có khả năng đây cũng là một trong mấy người vệ sĩ, ý cười trong đáy mắt càng sâu.

Tể Tể nói tất cả có mười hai chú kỳ lạ, cho nên chắc là cha đã an bài mười hai người vệ sĩ.

Sau khi xác nhận thân phận của đối phương xong, thấy những vệ sĩ đó không nhìn vào phòng chờ VIP khi anh đi ra. Hoắc Tư Cẩn phán đoán những người vệ sĩ kia là được cha phân phó, không muốn để cho bọn họ phát hiện ra.

Hoắc Tư Cẩn thu hồi tầm mắt, quay người đi trở về, rất nhanh đã đi trở vào phòng chờ VIP.

Hoắc Trầm Huy nhíu mày: “Thế nào rồi cháu?”

Hoắc Tư Cẩn mặt mày khó có được ôn nhu: “Là cha an bài vệ sĩ ạ.”

Hoắc Trầm Huy sửng sốt một chút, lại nhịn không được cười lên.

“Cha cháu lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cho nên đã lặng lẽ an bài người tới bảo vệ các cháu.”

Hoắc Tư Tước bổ sung: “Chú, là bảo vệ chúng ta.”

Hoắc Trầm Huy bật cười, vội vàng đổi giọng: “Đúng đúng đúng! Là bảo vệ chúng ta.”

Hoắc Tư Thần gãi gãi trán: “Anh, tối qua anh thật sự nói chuyện cùng cha qua điện thoại à?”

Hoắc Tư Cẩn búng một cái vào trán của em trai: “Chứ em nghĩ là ai?”

Hoắc Tư Thần cười hắc hắc: “Em còn tưởng là chị dâu tương lai cơ đấy!”

Hoắc Tư Cẩn: “......”

Tể Tể nhìn chằm chằm anh cả: “Anh cả, chị dâu đang ở đâu?”

Hoắc Tư Cẩn trầm mặc, sau đó nhìn bé nghiêm túc giải thích.

“...... Không biết, anh cả vẫn còn đi học, học sinh thì nên học tập cho giỏi, không thể yêu đương sớm.”

Hoắc Tư Tước nhận ra được điểm quan trọng trong câu nói của anh trai, lập tức bổ sung.

“Cho nên, sau này Tể Tể đi học, cũng phải học tập cho giỏi, mỗi ngày đều chịu khó tiến bộ, có biết chưa?”

Cái đầu nhỏ của Tể Tể gật gật như gà mổ thóc, đôi mắt to trong veo, đẹp đến nỗi Hoắc Tư Tước có chút xấu hổ vì suy nghĩ nhất thời của mình.

Chủ yếu là vì Tể Tể còn quá nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, hiện tại nói đến vấn đề tình cảm, có phải là quá sớm rồi không?

Hoắc Tư Cẩn có lập trường kiên định, đã nhìn thấu sự do dự của em trai, anh hạ giọng nói thì thầm cùng em mình.

“Thừa dịp còn chưa hiểu gì thì phải thấm nhuần tư tưởng, chờ hiểu rồi mới định hướng thì đã quá trễ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)