Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 181:

Chương Trước Chương Tiếp

Hoắc Tư Lâm cũng đi theo: “Anh cũng đi!”

Hoắc Trầm Huy: “Vậy chú cũng đi, dù sao mấy đứa đều còn nhỏ, có một số việc vẫn cần người lớn ra mặt, nhất là Tể Tể chỉ mới có ba tuổi rưỡi.”

Bà nội Hoắc có chút lo lắng: “Không phải Tể Tể mới vừa nói ngày mai mấy đứa mà đi ra ngoài thì sẽ có họa sát thân sao?”

Nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng, đây cũng không phải là chuyện đùa.

Mạng người chỉ có một, đây đều là người thân cốt nhục của bà, một chút cũng không dám chủ quan.

Tể Tể cười hắc hắc: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần ở cùng Tể Tể, Tể Tể có thể bảo vệ tất cả mọi người. Cho dù ông bà nội cùng đi, Tể Tể cũng có thể bảo vệ tốt ông bà nội.”

Ông nội Hoắc và bà nội Hoắc đồng thời sửng sốt.

Hoắc Trầm Huy dứt khoát đưa ra quyết định: “Cha mẹ ở nhà chờ tin tức, ngày mai con và Tể Tể cùng mấy đứa nhỏ sẽ đi tới Vận Thành đón An An.”

Mọi chuyện vừa quyết định xong thì cơm tối vừa vặn được bưng lên bàn.

Hoắc Tư Cẩn nhận được điện thoại của cha ruột.

“Tối hôm nay cha phải tăng ca, con nhớ chăm sóc tốt cho mấy đứa em trai em gái.”

Đối với cha ruột một năm ba trăm năm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm sáu mươi ngày bận rộn, Hoắc Tư Cẩn cũng đã thành thói quen.

“Con đã biết, cha nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Hoắc Trầm Lệnh luôn hờ hững, nghe vậy trong lòng cũng mềm nhũn ra.

“Cha biết, vất vả cho con rồi.”

Hoắc Tư Cẩn cầm điện thoại bờ môi đã mím thành một đường thẳng, trái tim cũng đập nhanh hơn.

Nếu là lúc trước, cha tuyệt đối sẽ không nói thêm nửa chữ.

Thậm chí cũng sẽ không gọi điện thoại nói cho người trong nhà biết hôm nay mình tăng ca không trở về nhà, tất cả đều do trợ lý bên người cha hỗ trợ truyền đạt thông tin.

Tình cảm gia đình, cha con, anh so với hai đứa em trai lớn hơn rất nhiều cũng thấy được rõ ràng.

Hiện tại mẹ không có ở đây, cha lại thay đổi trở nên tốt hơn.

Tâm tình Hoắc Tư Cẩn trở nên phức tạp, nhưng nghĩ tới hình ảnh lưu niệm mẹ để lại thì lập tức trở nên nhẹ nhõm, thoải mái.

Khóe miệng nở một nụ cười, giọng nói cũng dịu đi.

“Không vất cả, con là anh, chăm sóc em trai em gái là chuyện nên làm.”

Anh nghe được đầu bên kia điện thoại, cha của anh Hoắc Trầm Lệnh cho tới bây giờ luôn lạnh lùng thờ ơ, người nắm quyền điều hành Hoắc thị bỗng nhiên nói ra năm chữ.

“Tư Cẩn, thật xin lỗi.”

Trái tim đột nhiên bị một bàn tay vô hình nắm chặt, thậm chí anh còn vô thức nín thở.

Đầu óc có chút bối rối, anh luôn luôn lạnh lùng trầm ổn cũng nhanh chóng nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên.

“Cha, ngày mai chúng con sẽ cùng chú hai đi Vận Thành đón An An.”

Bên kia đầu điện thoại, giọng của Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên tăng cao: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Tư Cẩn nhanh chóng giải thích một lần, nhưng không có nói tới thân phận của Tể Tể.

Không đợi cha nói chuyện, Hoắc Tư Cẩn đã bổ sung thêm.

“Cha đừng lo lắng, Tể Tể rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, không phải con nói mạnh miệng nhưng mà chúng con chỉ đi đón An An trở về nhà thôi.”

Hoắc Trầm Lệnh tất nhiên không yên lòng.

Nhưng cũng nghe ra được con trai không muốn ông phải bận tâm.

Lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy do dự.

“Tư Cẩn, cha......”

Hoắc Tư Cẩn cười cười, anh rủ mắt xuống, giọng nói rất nhu hòa, cùng với người trước kia luôn hờ hững giống như hai người.

“Cha, cha cứ thử tin tưởng chúng con một lần đi!”

Rốt cuộc Hoắc Trầm Lệnh nói không nên lời.

Một hồi lâu, giọng nói lo lắng của cha Hoắc mới truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

“Được! Cha tin tưởng các con, có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho cha, nhớ kỹ phải nghe lời chú hai.”

Hoắc Tư Cẩn thả lỏng, tay bất tri bất giác cầm thật chặt điện thoại, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, cuối cùng trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đã bị nụ cười từng chút từng chút một xâm chiếm, cười đến rực rỡ.

“Vâng, cha.”

“Gửi tin nhắn cho cha trước khi lên máy bay.”

“Dạ, cha.”

“Xuống máy bay cũng thông báo một tiếng.”

“Vâng ạ.”

“Nếu như có thể, đến lúc đó lại gửi video cho cha!”

Hoắc Tư Thần trực tiếp đoạt lấy điện thoại của anh trai đang nói chuyện mãi không dừng.

“Anh, tất cả mọi người đang chờ anh ăn cơm đấy!”

Nói xong cũng không nhìn điện thoại là đang trò chuyện cùng ai, lập tức tắt màn hình.

Bên đầu kia của điện thoại Hoắc Trầm Lệnh nghe được câu nói của con trai cả: “Anh đang gọi điện thoại cùng cha mà.”

Giọng con trai út truyền tới: “Em tin anh chắc! Cha gì chứ? Không nói thì không mở miệng, cần mở miệng thì hoặc là “ừ” hoặc là “được”, nhưng giọng điệu không giống nhau!”

Hoắc Trầm Lệnh vẫn chưa tắt điện thoại: “......”

Thì ra ở trong mắt các con, ông là một người cha như thế .

Ông nhịn không được mà nhớ lại, sau đó nghe được giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu của Tể Tể từ bên kia điện thoại truyền đến.

“Anh cả, là cha sao? Cha lúc nào trở về? Chúng ta có cần chừa cơm cho cha không?”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Tể Tể từ điện thoại truyền đến, xuyên qua màng nhĩ dần dần hòa vào máu rồi đi đến trái tim.

Ông chợt nhớ đến dáng vẻ dịu dàng của vợ khi nói muốn có con gái.

Khóe miệng bất tri bất giác chậm rãi cong lên.

Mãi cho đến khi trợ lý Giang Lâm đẩy cửa đi vào, Hoắc Trầm Lệnh mới thu lại nụ cười trên mặt, trong nháy mắt đã biến thành lành lùng hờ hững, người khác chớ tới gần, người cầm quyền của Hoắc thị.

Giang Lâm biết chắc là ông chủ đang trò chuyện cùng tiểu thư Tể Tể, chờ ông chủ nhìn đến anh thì mới mở miệng.

“Ông chủ, còn ba phút nữa là bắt đầu mở hội nghị.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)