“Con đi đến chỗ Hứa Dao đón con bé trở về đi.”
Hoắc Tư Lâm lắc đầu: “Chậm rồi, vừa rồi con đã gọi điện thoại hỏi thăm. Hứa Dao nói An An có vẻ không tốt lắm, chị ấy có quen biết một vị đại sư ở Vận Thành nên muốn cùng mẹ đưa An An đi đến đó xem sao.”
Hoắc Trầm Huy im lặng.
Thần sắc trên mặt ông nội Hoắc và bà nội Hoắc không thay đổi nhưng đáy mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Tể Tể nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của ông bà nội và chú hai đã thay đổi, bé ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi ông nội Hoắc.
“Vì sao ông nội lại không vui ạ?”
Ông nội Hoắc kinh ngạc, vội vàng thu lại vẻ lo lắng trong mắt, ôm chặt bé vào trong ngực.
“Ông nội cũng không phải là không vui, chỉ là ông nội đang nghĩ đến một số chuyện thôi.”
Bé nghi hoặc: “Ông nội đang nghĩ đến chị An An ạ?”
Ông nội Hoắc kinh ngạc: “Tể Tể, làm sao cháu biết?”
Bé chỉ chỉ Hoắc Tư Lâm: “Bởi vì bọn cháu đều ở đây, chỉ có chị An An không có.”
Ông nội Hoắc cười ha hả, càng thêm yêu thích cô bé thông minh đáng yêu ở trong ngực mình.
“Đúng là ông đang nghĩ đến chị An An của cháu, dù sao các cháu hiếm khi đến nhà cũ một chuyến, mà chị An An của cháu cũng không nói một tiếng đã đi khỏi nhà, rất không lễ phép.”
Đây là sợ, muốn tránh Tể Tể?
Cho nên An An thật sự có vấn đề?
Ý thức được điểm ấy, ông nội Hoắc cố gắng đè xuống sự kinh hãi trong lòng.
Ông nhìn về phía con trai cả: “Trầm Huy, thân thể của An An không tốt, ngày mai con tự mình đi tới Vận Thành đón con bé về đây, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi tới nhà họ Bách để ông Bách xem cho con bé cũng được.”
Muốn trốn?
Nằm mơ!
Hoắc Trầm Huy đang có quyết định này, không chút do dự mà đồng ý.
“Vâng! Sáng sớm ngày mai con sẽ lập tức xuất phát.”
Trong lúc đang nói chuyện, bé đang làm ổ trong ngực ông nội Hoắc chợt phát hiện vận khí quanh thân chú hai đã thay đổi.
Bé nhẹ giọng lên tiếng: “Ngày mai chú hai tốt nhất đừng đi ra ngoài, sẽ có họa sát thân.”
Giọng nhỏ của bé vang lên, tất cả người nhà họ Hoắc đều đồng loạt nhìn về phía bé.
Bé chớp chớp đôi mắt to nghiêm túc giải thích.
“Lời Tể Tể nói là sự thật, ngày mai chú hai nhất định không được ra khỏi cửa, chỗ nào cũng đều không cần đi.”
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần cùng nhau nhìn về phía Hoắc Trầm Huy: “Chú hai, để hôm khác đi đón An An đi.”
Tể Tể là con gái ruột của Minh Vương, Tể Tể nói ngày mai chú hai đi ra ngoài sẽ gặp họa sát thân, thì nhất định sẽ có.
Ánh mắt của Hoắc Tư Lâm lóe lên, trong nháy mắt đã hiểu ông nội, bà nội còn có cha vì sao lại muốn ngày mai đi đón An An.
An An nhất định có vấn đề.
Anh đứng lên: “Cha, ngày mai con sẽ đi đón An An.”
Anh vừa mới dứt lời, bé phát hiện vận khí quanh người anh Tư Lâm cũng thay đổi.
Mi tâm rất nhanh hiện lên vẻ lo lắng, càng ngày càng nhiều, thời gian trôi qua ấn đường của anh Tư Lâm cũng biến thành màu đen giống chú hai.
Tể Tể lắc đầu: “Ngày mai anh Tư Lâm cũng không thể ra cửa, bằng không thì cũng có họa sát thân.”
Hoắc Tư Lâm: “......”
Hoắc Tư Cẩn đứng lên: “Tể Tể, vậy để anh đi được không?”
Bé nhìn một cái, lắc đầu.
“Cũng không được! Khoảng cách quá xa, nằm ngoài tầm tay của em, anh cả không chết nhưng cũng sẽ bị thương!”
Chết thì không chết được, nhưng bị thương Tể Tể cũng rất đau lòng.
Ông nội Hoắc híp híp mắt, nhìn Tể Tể trong ngực.
“Tể Tể, vậy ngày mai ông nội có thể đi ra ngoài không?”
Bé nghiêng đầu nhìn một chút: “Trước mắt thì có thể đi ra ngoài.”
Ông nội Hoắc mím môi: “Vậy nếu như ngày mai ông nội đi đón chị An An của cháu thì sao?”
Ấn đường của ông nội Hoắc bỗng nhiên bắt đầu biến thành màu đen, bé quả quyết lắc đầu.
“Không được! Sẽ có họa sát thân!”
Đến lúc này, ông nội Hoắc cùng tất cả những người ở đây làm gì còn có ai mà không hiểu.
Hoắc An An không chỉ có vấn đề, mà còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
Nhưng càng có vấn đề, thì bọn họ càng muốn đi tìm.
Tể Tể nhẹ nhàng tổng kết: “Chỗ của chị An An chắc là có người đang dùng thuật pháp, chỉ cần người nào đi tìm chị ấy thì đều sẽ có họa sát thân, không chết cũng bị thương. Nhưng mà Tể Tể không sợ, Tể Tể có thể đi đón chị ấy.”
Ông bà nội Hoắc và Hoắc Trầm Huy lập tức lắc đầu: “Không được! Vậy quá nguy hiểm!”
Tể Tể nhẹ giọng an ủi: “...... Ông bà nội và chú hai yên tâm, Tể Tể sẽ nương tay với họ.”
Ông bà nội Hoắc và Hoắc Trầm Huy: “......”
Không phải!
Ý của bọn họ là lo lắng cho Tể Tể mà!
****
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng với Hoắc Tư Thần một giây sau đã hiểu ý của Tể Tể, biết ông bà nội và chú hai đã hiểu lầm Tể Tể, ba người nhịn không được mà cười rộ lên.
Hoắc Tư Thần giơ cằm lên cao đầy đắc ý: “Ông bà nội và chú hai cứ yên tâm, Tể Tể mà đi thì chỉ có thể là thiên quân vạn mã!”
Ông bà nội Hoắc và Hoắc Trầm Huy: “......”
Ba người còn muốn nói thêm, nhưng nhìn Tể Tể nho nhỏ lại làm ra dáng vẻ giống như một người lớn, non nớt lại đáng yêu bỗng nhiên không hiểu sao lại tin phục.
Có lẽ bọn họ nên tin tưởng Tể Tể!
Dù sao thì nhờ có Tể Tể đến đây nên bọn họ mới một lần nữa tự chủ được ý nghĩ của mình.
Tể Tể rất đặc biệt, nhất định cũng rất giỏi, rất mạnh mẽ.
Ông nội Hoắc gật đầu: “Được, vậy ngày mai để......”
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần ba anh em cùng đồng thanh nói: “Chúng cháu sẽ cùng đi với Tể Tể!”