Hứa Dao vội vàng tới đỡ: “Cô, hay là chúng ta đi về trước đi, chú Hoắc đang ở nhà chúng ta chiếm không được cái gì tốt đâu.”
Vương Ngọc Linh lắc đầu, vừa hận vừa giận.
“Không! Chồng cô rất nhanh sẽ tới đây!”
Hứa Dao sửng sốt một chút, lại cảm thấy có được hi vọng.
“Thật sao?”
Vương Ngọc Linh gật đầu: “Cô vừa gọi video, chú của cháu tận mắt thấy cô bị vệ sĩ của trang viên lôi ra đây, nếu như ông ta còn là một người đàn ông, tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện vợ của mình bị em trai bắt nạt như thế!”
Hứa Dao vô cùng tán thưởng: “Vẫn là cô lợi hại!”
Hoắc Trầm Huy đến rất nhanh, không đến 15 phút đã nhìn thấy người tới.
Ông chạy siêu xe với tốc độ cực nhanh, màu đỏ chót lại càng nổi bật lên làn da trắng muốt của ông.
Hứa Dao nhìn đến trợn cả mắt lên khi nhìn thấy chiếc xe màu đỏ chót kia, siêu tốc độ.
Vương Ngọc Linh nhìn thấy chồng mình lái chiếc xe đắt tiền nhất và tốt nhất trong gara để giúp bà ta trút giận, bởi vì vui vẻ nên đã bỏ qua biểu hiện có phần bất thường của Hoắc Trầm Huy.
“Trầm Huy, anh tới rồi.”
Hoắc Trầm Huy lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái: “Anh sẽ đi vào đó một chuyến, hai người chờ ở chỗ này đi.”
Vương Ngọc Linh không muốn.
“Chúng ta đi vào cùng nhau.”
Lần đầu tiên Hoắc Trầm Huy uy nghiêm cúi xuống nhìn chằm chằm vợ mình với vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Anh nói, hai người chờ ở chỗ này!”
Vương Ngọc Linh: “......”
Hứa Dao vội vàng gật đầu: “Vâng, chú, cháu sẽ cùng cô chờ ở đây.”
Hoắc Trầm Huy nhìn cũng không thèm nhìn, hướng về phía người canh giữ ở cửa chính mà gật đầu, ném chìa khóa xe cho một người trong đó.
“Đây là xe của ông chủ các người, lái về gara xe đi.”
“Vâng!”
Sắc mặt Vương Ngọc Linh thay đổi: “Trầm Huy?”
Hoắc Trầm Huy cũng không nhìn lại, thân ảnh chậm rãi biến mất trong trang viên rộng rãi có rất nhiều cây cối xanh biếc ở bên trong.
Vương Ngọc Linh đen mặt, vội vàng đuổi theo, nhưng lại bị hai vệ sĩ ngăn lại, căn bản không vào được, bà ta tức giận đứng nguyên tại chỗ mà dậm chân.
“Hoắc Trầm Huy!”
Không có ai đáp lại.
Hứa Dao nhìn thấy hết thảy, lòng chùng xuống.
Chú rõ ràng đã thay đổi.
Hoắc Trầm Huy đã đi đến phòng khách của biệt thự.
Đầu tiên, ông nhìn cũng không phải là khuôn mặt lạnh lùng người khác chớ tới gần của em trai Hoắc Trầm Lệnh, cũng không phải hai đứa cháu đang ngồi, mà là Tể Tể.
Kết quả tìm một vòng, không thấy người đâu.
Hoắc Trầm Huy trong lòng dâng lên lo lắng.
“Trầm Lệnh, Tể Tể và Tư Thần đâu? Có bị thương không?”
Ông không rõ lắm về những gì đã xảy ra trong câu lạc bộ, nhưng Tể Tể đã ở đó vào thời điểm xảy ra chuyện. Lúc này Tư Cẩn cùng Tư Tước đều ở đây, Tư Thần cùng Tể Tể lại không thấy, ông lo lắng có việc gì đó đã xảy ra với hai đứa nhỏ.
Hoắc Trầm Lệnh híp mắt, thần sắc không rõ nhìn chằm chằm vào anh trai.
“Anh không phải đến đây giúp Hoắc An An đòi công đạo sao?”
Hoắc Trầm Huy vô lực mà cười cười, lại có chút ngại ngùng xấu hổ.
“Không phải. Mặc dù anh chỉ gặp qua Tể Tể một lần, nhưng Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, trong mắt chính là sự thuần khiết, Tể Tể đáng yêu lại ngây thơ như thế, lần này An An nằm viện, chắc chắn không có quan hệ cùng Tể Tể.”
Hoắc Trầm Huy lại không biết, lần này đúng là có quan hệ cùng Tể Tể.
Đáng tiếc Tể Tể đang ở trên lầu nằm ngáy o o, không biết chú hai đã tới.
Sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh vẫn lạnh lùng, chỉ là khí lạnh đã phai nhạt đi một chút.
“Tể Tể và Tư Thần rất tốt, đều ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Hoắc Trầm Huy muốn đi xem, nhưng nhìn biểu hiện kia của Hoắc Trầm Lệnh, lời đã đến khóe miệng lại cố gắng nhịn xuống.
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh trai: “Còn có việc gì sao?”
Hoắc Trầm Huy: “...... Nói với em một tiếng, chiếc xe trước đó em đậu ở nhà cũ chưa có mang đi, anh đã mang trả lại cho em chiếc xe thể thao ấy.”
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày: “Xe kia là em đưa quà sinh nhật tuổi ba mươi cho anh.”
Hoắc Trầm Huy trong lòng mềm mại, trên mặt lộ ra nụ nười hạnh phúc đã lâu không có.
“Biết rồi, nhưng mà thái độ hiện tại của mẹ con Ngọc Linh cùng An An...... Chuyện của bọn nhỏ quan trọng hơn, anh sẽ để Tư Lâm ở bên này. Lúc nào Tư Lâm muốn đến thì anh để nó đến tìm em hoặc là mấy đứa Tư Cẩn, Tư Tước đấy.”
Hoắc Trầm Lệnh mím môi: “Được!”
Hoắc Trầm Huy nghĩ đến những lời nói của An An lúc ở bệnh viện, nhất thời nhịn không được lo lắng.
“Trầm Lệnh, Tể Tể không có việc gì chứ? Mặc dù con bé có mắt Âm Dương, nhưng mà nghe nói những thứ bẩn thỉu đó, đặc biệt thích mấy người có mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy bọn chúng giống Tể Tể, Tể Tể có thể xảy ra chuyện nguy hiểm không?”
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước trăm miệng một lời: “Sẽ không!”
Hoắc Trầm Lệnh rất hài lòng với các con trai của mình khi đối với em gái đều giữ gìn cưng chiều như thế.
Rốt cục ông cũng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Hoắc Trầm Huy chấn kinh: “Hả? Con bé cũng không thể lợi hại hơn ông Bách hoặc là Minh Tư chứ?”
Ông nhớ kỹ lúc Minh Tư còn bé, bởi vì sinh ra đã có mắt Âm Dương, được cụ Bách luôn mang bên người tự mình giáo dưỡng, vì người kế thừa của nhà họ Bách, cũng là vì bảo vệ sinh mệnh nhỏ còn non nớt mong manh.
Ma quỷ không chỉ có kinh khủng đáng sợ mà còn hung ác!
****
Phòng khách rộng lớn như vậy bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, bên trong con ngươi đen nhánh của Hoắc Trầm Lệnh cũng hiện lên một chút lo lắng, nhưng đã nhanh chóng bị dập tắt.