Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 174:

Chương Trước Chương Tiếp

“Xử lý xong rồi, sẽ không liên quan đến Tể Tể.”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước lấp lóe: “Cha, cha có biết gì về cha ruột của Tể Tể không?”

Hoắc Trầm Lệnh không biết rõ ràng cho lắm, nhưng con trai hỏi, ông vẫn trả lời.

“Không rõ lắm, lúc đầu tư liệu nhận nuôi là do La quản gia đi làm thủ tục, chắc là một người trong Huyền môn đã ẩn cư.”

Hoắc Tư Tước: “......”

Hoắc Tư Cẩn: “......”

Cho nên cha đến bây giờ cũng không biết cha ruột của Tể Tể thật ra là Minh Vương —— Minh Vương đại nhân?

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, lần này đổi thành Hoắc Tư Cẩn hỏi.

“Cha, nếu như cha của Tể Tể tới cửa muốn đón Tể Tể về nhà, cha có đồng ý không?”

Hoắc Trầm Lệnh nhìn con trai lớn một cách khó hiểu, cảm thấy vấn đề mà con trai lớn hỏi thật kỳ quái.

Nghĩ con trai vừa trở về không bao lâu, đoán chắc là còn không biết rõ chuyện của Tể Tể.

“Tư Cẩn, cha ruột của Tể Tể đã không còn.”

Hoắc Tư Cẩn: “Nếu như kỳ thật vẫn còn thì sao?”

Khuôn mặt Hoắc Trầm Lệnh trở nên lạnh lùng, vô cùng chắc chắn.

“Cái giả thiết này không thành lập!”

Hoắc Tư Cẩn muốn nhắc nhở cha ruột một chút, miễn cho đến lúc đó bị hiện thực kích thích lại trở tay không kịp, thì bên ngoài truyền đến tiếng gào của một người phụ nữ.

“Minh Tể Tể đâu, gọi nó cút ra đây cho tôi!”

****

Trong phòng khách, ba cha con đều nghe thấy giọng nói kia, ba người họ đều dễ dàng nhận ra được đó là ai.

Hoắc Tư Cẩn thoáng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ lớn nhìn ra phía ngoài, bầu trời đang nắng gắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, rất khó có thể nhận ra nếu không để ý kỹ.

Nụ cười cực nhẹ rất nhanh đã biến mất.

Khi quay mặt đối diện với cha thì thu lại cực nhanh, lại bảo trì thái độ đạm mạc lạnh lùng vốn có giống như cha của mình.

Anh đang nghĩ đến vẻ mặt của cha khi thím Vương Ngọc Linh từ bên ngoài tiến vào sẽ thế nào.

Vương Ngọc Linh mang theo Hứa Dao, nổi giận đùng đi đến.

Người còn chưa có bước vào đại sảnh, đã lớn tiếng gọi Tể Tể.

Vốn dĩ sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh đã lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, thậm chí không đợi Vương Ngọc Linh bước vào phòng khách, trực tiếp phân phó La quản gia cách đó không xa.

“Đuổi chị ta ra ngoài!”

Giống như cảm thấy làm như thế còn chưa đủ, Hoắc Trầm Lệnh lại chán ghét bổ sung thêm một câu.

“Từ nay về sau, nếu chị ta dám bước vào trang viên nhà họ Hoắc nửa bước thì trực tiếp ném ra ngoài!”

La quản gia cầu còn không được: “Vâng!”

Dám ở nhà của tiểu thư mà hô to gọi nhỏ để tiểu thư Tể Tể của ông “cút ra ngoài”, ở đâu ra mặt mũi thế?

Vương Ngọc Linh vừa tới cửa biệt thự, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm vệ sĩ của trang viên ngăn lại.

Một người trong nhóm vệ sĩ lạnh lùng lên tiếng: “Bà Vương, ông chủ mời bà đi ra ngoài!”

Vương Ngọc Linh đang giận dữ đã nghĩ rằng mình nghe lầm.

“Cậu nói ai bảo tôi đi? Trợn to mắt chó của mấy người mà nhìn cho rõ ràng, tôi là vợ của Hoắc Trầm Huy! Là chị dâu của ông chủ Hoắc nhà các cậu!”

Một người vệ sĩ khác đã trực tiếp hơn, giữ lấy cánh tay của bà ta, sau đó kéo người lôi ra bên ngoài.

Con ngươi của Vương Ngọc Linh trừng lớn, cảm thấy như bị ảo giác.

Đến lúc kịp phản ứng lại thì kịch liệt giãy dụa, vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên, toàn bộ tu dưỡng của Hoắc Đại phu nhân đều cho chó ăn.

“Thả tôi ra! Các người lại dám đối xử với bản phu nhân như thế, tôi sẽ để các người chết không yên lành!”

“A a a...... Các người dám làm vậy đối với tôi, Hoắc Trầm Lệnh biết nhất định sẽ đuổi các người ra khỏi trang viên!”

Một người vệ sĩ lên tiếng: “Bà Vương, rất xin lỗi, chính ông chủ đã yêu cầu chúng tôi đưa bà ra ngoài!”

Thấy vệ sĩ đến gần, Hứa Dao theo bản năng đi về phía cổng trang viên cũng nghe được lời nói của vệ sĩ kia, cô ta liền lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy.

Cô ta suy đoán Hoắc Trầm Lệnh chắc là đang ở trong trang viên.

Dù sao trước đó phát sinh chuyện ở câu lạc bộ thì Minh Tể Tể cũng ở đó.

Nhìn Hoắc Trầm Lệnh để ý Minh Tể Tể như vậy thì khi con bé đó về lại trang viên nhà họ Hoắc, thì chắc chắn Hoắc Trầm Lệnh cũng ở trang viên.

Nhưng mà cô ta nói cho cô mình, thì cô của cô ta cũng không tin, căn bản nghe không lọt tai lời khuyên của cô ta, nói thế nào cũng phải đòi lại công bằng.

Không!

Nói đúng ra thì chính cô của mình muốn giúp con gái mình đòi lại công lý khi bị quỷ hù dọa ở câu lạc bộ, bây giờ vẫn còn đang “nói nhảm lung tung” trong bệnh viện để điều trị.

Kết quả đâm vào họng súng.

Vương Ngọc Linh nghe thấy là ông chủ Hoắc ra lệnh để bọn họ đuổi hai người ra ngoài, trong nháy mắt đã ngậm miệng.

Nhưng cũng chỉ ngậm miệng trong một thoáng thất thần, sau đó lại bắt đầu gào khóc.

Tu dưỡng bao nhiêu năm đều bị bà ta ném cho chó ăn.

Vừa kêu khóc, vừa lấy điện thoại di động ra gọi video cho Hoắc Trầm Huy.

Video kết nối, Hoắc Trầm Huy còn chưa lên tiếng, thì bà ta đã gào khóc cáo trạng.

“Hoắc Trầm Huy anh xem đi, đây chính là em trai tốt mà anh luôn miệng nói đấy! Làm gì có chú em nào mà lại đối xử với chị dâu mình như thế này không ...... Hu hu hu......”

Hoắc Trầm Huy: “......”

Hoắc Trầm Huy luôn luôn nhu hòa nhưng lúc này thần sắc lại trở nên u ám một cách rõ ràng, lạnh lùng mở miệng.

“Chờ một chút, anh lập tức đến!”

Vương Ngọc Linh vui vẻ trở lại, vừa mới khóc xong lại có thể cười ngay lập tức.

“Được!”

Khi video tắt cũng là lúc Vương Ngọc Linh bị vệ sĩ vứt xuống cửa chính của trang viên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)