Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Miệng bỗng nhiên bị Tể Tể trong ngực che lại, cùng lúc đó trong phòng bệnh phát ra tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Hoắc Tư Tước không kịp nghĩ đã xông vào cùng với Tể Tể trên tay, Bách Minh Tư không đi vào, mà đứng ở ngoài cửa chờ đợi.

Đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Bốn phía vẫn sạch sẽ mà không có một chút quỷ khí nào cả.

Tại sao lại như vậy?

Trong phòng bệnh, khi Hoắc Tư Tước nhìn thấy người nằm trên mặt đất là Tư Thần, đôi mắt đẹp như hoa đào trừng lớn, trên mặt tràn đầy vẻ không tin.

“Mẹ, Tư Thần đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trương Tinh không nghĩ tới Hoắc Tư Tước đi rồi mà còn quay lại, hơn nữa còn mang theo Tể Tể đi vào.

Chẳng lẽ Hoắc Trầm Lệnh đang ở đây?

Cô ta phớt lờ câu hỏi của Hoắc Tư Tước, giấu hai tay ra sau lưng, bình tĩnh không trả lời câu hỏi.

“Cha của con đâu rồi?”

Hoắc Tư Tước không nghĩ nhiều, sau khi đặt Tể Tể xuống, liền vội vàng kiểm tra tình trạng của em trai.

Phía sau đầu sưng thành một cái bướu, đây là bị đánh bất tỉnh.

Lúc cậu ngồi xổm xuống để kiểm tra tình trạng của Hoắc Tư Thần, Trương Tinh đã nhặt cái gạt tàn lên và đập vào Hoắc Tư Tước một lần nữa.

“Anh hai cẩn thận!”

Hoắc Tư Tước khó hiểu nghiêng đầu lại, liền chứng kiến mẹ cậu cầm cái gạt tàn đang hướng về phía sau đầu mình đập.

Mà Tể Tể được cậu để sang một bên đang lao về phía mẹ như một quả đại bác nhỏ, vươn tay ra đấm.

“Phanh” một tiếng, mẹ cậu bị đánh văng ra xa vài mét.

Đập mạnh vào tường, sau đó yếu ớt ngã xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.

Bách Minh Tư đi vào thì thấy Trương Tinh nhấc cái gạt tàn lên định đập Tư Tước nhưng đã bị Tể Tể đoạt lấy.

Khi thấy Trương Tinh bị Tể Tể đánh bay đi, cậu vừa choáng váng lại vừa sợ.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn não, sau khi chạy tới, cậu lập tức ôm Tể Tể lên, đồng thời hạ giọng nói cho Hoắc Tư Tước biết sự thật.

“Tư Tước, người này không phải mẹ của cậu, người này là Trương Tinh dì của cậu!”

Cả người của Hoắc Tư Tước như bị thứ gì đó đông cứng lại.

Nét mặt của cậu cứng đờ, có thứ gì đó dường như đang nứt ra từng chút dưới mắt cậu ấy.

Bách Minh Tư lo lắng cho Tư Thần nên không quan tâm tin tức này sẽ gây sốc đến mức nào đối với Tư Tước, vì vậy cậu nhanh chóng bấm chuông gọi người.

Các bác sĩ và y tá tới rất nhanh.

Trương Tinh và Tư Thần nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Khi Hoắc Trầm Lệnh, người đang tìm kiếm Tể Tể đã vội vã chạy đến khi nhận được cuộc gọi từ Tư Tước, Tư Thần đã được đưa vào phòng bên cạnh và đã tỉnh táo.

Nhìn thấy vài người vây quanh giường bệnh, cậu nhóc sững sờ.

“Cha, anh hai, Tể Tể, anh Minh Tư, sao mọi người đều nhìn em vậy?”

Nhìn thấy chính mình nằm trên giường bệnh, cậu càng thêm choáng váng.

“Con bị làm sao vậy? Còn mẹ thì sao?”

Hoắc Tư Tước đã biết được mọi chuyện từ cuộc điện thoại với cha mình, khuôn mặt tuấn tú của cậu đã trở nên u ám một cách đáng sợ.

“Đó không phải mẹ của chúng ta, đó là Trương Tinh!”

Vẻ mặt của Hoắc Tư Thần ngây ra: “Dì? Còn mẹ thì sao?”

Cậu vô thức đưa tay sờ lên đầu, sau đó chạm vào chỗ bị gạt tàn đánh, đau đến hít thở không thông.

Bé vội vàng chạy lại ôm anh ba khẽ gọi.

“Anh ba!”

Hoắc Tư Thần ngỡ ngàng theo bản năng nhìn cha, Hoắc Trầm Lệnh buồn bực.

“Tư Thần, người ra đi khi gặp tai nạn xe cộ vào ba tháng trước không phải là dì của con, mà là mẹ của con.”

Hoắc Tư Thần: “...”

Hoắc Tư Thần nghĩ đến tình huống trước khi hôn mê, mẹ cậu đột nhiên cầm cái gạt tàn lên tần nhẫn đập vào đầu cậu trong khi cậu đang cúi đầu xuống.

Trước khi bất tỉnh, những gì cậu nhìn thấy là biểu hiện dữ tợn đáng sợ của mẹ mình, vừa âm ngoan lại cay độc.

Đó chắc chắn không phải là mẹ của họ!

Nhưng tại sao mẹ của họ lại bỏ đi?

Hoắc Tư Thần không thể chấp nhận kết quả, trong cơn mê man đã ôm Tể Tể khóc không thành tiếng.

“Mẹ!”

“Hu hu hu!”

“Con muốn mẹ!”

...

****

Tể Tể nhìn anh ba đang khóc lóc đau lòng, vội vàng dùng cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.

Bé nghĩ đến những lời an ủi của cha khi bé biết mẹ không còn nữa.

“Anh ba, mẹ yêu chúng ta đúng không?”

Hoắc Tư Thần đang khóc rống lên, cư nhiên vẫn nghe lọt lời Tể Tể nói.

Đúng vậy!

Mẹ yêu chúng ta!

Càng như vậy, cậu càng không thể chấp nhận được việc mẹ cậu đã không còn nữa.

Đứa trẻ tám tuổi được dạy dỗ dưới áp lực của một người cha nghiêm khắc, so với các bạn cùng tuổi khác, cậu học được càng nhiều hơn.

Cậu biết sau này mình sẽ không bao giờ có mẹ nữa.

Nước mắt chảy ra dữ dội hơn.

Bé ôm chặt lấy anh ba, dỗ dành, an ủi bằng giọng trẻ con mềm mại:

“Mẹ yêu chúng ta, mẹ chắc chắn không muốn chúng ta buồn, phải không?”

Hoắc Tư Thần: “... Ừ... Ừ ... Uuuuuu...”

Bé hôn lên má anh ba, vô cùng thân thiết chui vào lồng ngực anh ba.

“Vậy thì chúng ta không thể khóc. Càng khóc chúng ta càng thương tâm hơn. Mẹ biết sẽ càng thương tâm khổ sở hơn phải không?”

Hoắc Tư Thần: “...”

Không nói đến Hoắc Tư Thần, ngay cả Hoắc Tư Tước đang kìm nén cảm xúc cũng đỏ cả mắt.

Hoắc Trầm Lệnh ngẩng đầu, nhìn trần nhà màu trắng, sau đó đi tới, vỗ nhẹ lên vai Tư Tước, đưa cậu đến bên cạnh Tư Thần và bé, ôm ba đứa trẻ vào lòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)