Mồ hôi lạnh trên trán Tống Kiều tuôn ra, sắc mặt xanh trắng.
Thời điểm ông ta chết chính là thất khiếu chảy máu, còn chết không nhắm mắt cho nên bây giờ ông ta có một đôi mắt trừng lớn, tròng mắt suýt nữa còn rơi ra khỏi hốc mắt.
Hiện tại vẫn là bộ dáng kia, cả khuôn mặt nhìn vô cùng dữ tợn, vặn vẹo.
Minh Vương rất bận rộn, không có thời gian nói nhảm với ông ta.
Nếu như người này không muốn mưu hại con gái của ông, thì làm sao sẽ bị máu của Minh Vương trực tiếp đưa thẳng đến Minh Vương Điện?
“Ông, lúc làm người rất hung tàn ác độc, giết hại ba mươi lăm nhân mạng! Vận dụng cờ chiêu hồn đảo loạn Nhân gian, có ý đồ lợi dụng âm binh của Địa Phủ để đối phó con gái của bản tọa, tội tăng thêm mười lần!”
“Người tới, trước tiên ném ông ta vào mười tám tầng Địa Ngục một trăm năm! Trăm năm sau, lại chịu hình phạt cho tội hại chết ba mươi lăm nhân mạng!”
Dứt lời, Tống Kiều liền cảm thấy có một lực lượng vô hình đánh tới.
Chờ đến lúc ông ta kịp phản ứng thì ông ta đã quỳ gối ở ngoài cửa lớn của một tòa nhà cổ to lớn.
Tống Kiều: “......”
Con mẹ nó......
Ông ta vừa sợ vừa bất lực.
Cho dù là người Thông Linh đến chỗ này cũng đều run sợ trong lòng, cẩn thận từng li từng tí!
Mà con gái ruột của Minh Vương đi tới Nhân gian, đó chính là Boss cấp cao!
Đây cũng thật không công bằng!
Nhưng ông ta không dám phàn nàn, cũng không dám phản kháng lại!
Ông ta quỳ rạp trên mặt đất, bị dọa đến nỗi nước mắt nước mũi giàn dụa.
“Minh Vương đại nhân minh giám, Tống Kiều tuyệt đối không dám mưu hại Tể Tể tiểu thư, đây là hiểu lầm...... Tống Kiều tuyệt đối...... Hu hu hu......”
Hai nhân viên của Địa Phủ đã tiến lên, một ở bên trái và một ở đằng sau, vừa chạm vào miệng của ông ta, sau đó Tống Kiều không cách nào mở miệng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trợn mắt nhìn xung quanh.
Nhân viên thứ nhất của Địa Phủ nhìn thấy tròng mắt ông ta xoay chuyển loạn xạ thì trực tiếp móc ra.
“Vừa vặn tròng mắt của tôi đã dùng quá lâu rồi, dính đầy bụi, không có thời gian tẩy rửa, lấy dùng tạm hai cái tròng mắt này vậy!”
Tống Kiều đau đến mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.
Nhưng miệng đã bị bịt kín, ông ta đau đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn kêu không ra tiếng.
Nhân viên thứ hai của Địa Phủ dò xét Tống Kiều một phen, trực tiếp tháo một cái chân của ông ta.
“Dù sao cũng ở tầng Địa Ngục thứ mười tám tận một trăm năm, chân này đi với ông xuống tầng Địa Ngục thứ mười tám cũng quá lãng phí, đoán chừng đến lúc đi ra thì cũng không còn nguyên vẹn, thôi thì cho tôi mượn dùng trước!”
Nhân viên số một của Địa Phủ: “Cánh tay cũng không tệ!”
“Đúng vậy, ngón tay cũng không tệ! Là bàng môn tà đạo, làm ra rất nhiều thủ đoạn nhỏ nên khớp nối đặc biệt linh hoạt, tháo xuống mang về cho các anh em dùng!”
“Mấy ngày nay thằng tư đều kêu gào lưng đau, cái lưng này mặc dù có chút tổn thương, nhưng so với lưng của thằng tư đã bị bắn thành cái sàng thì tốt hơn nhiều, tháo xuống!”
“Chân còn lại cũng tháo!”
“Có thể sử dụng được thì đều tháo đi! Quay về cho các anh chị em cần dùng thì dùng!”
“Được! Làm đi!”
......
Chờ đến lúc Tống Kiều đến tầng mười tám, thì chính là “tàn khuyết không đầy đủ” không cách nào hình dung hình dáng hiện tại của ông ta.
Cứ như vậy, hai nhân viên công tác dẫn ông ta đi hiện tại còn đang nghiên cứu đầu của ông ta.
“Đầu cũng không tệ, tháo đi, rất tròn trịa, hôm nào đi công tác còn có thể lấy xuống múc nước uống!”
Tống Kiều không trọn vẹn, toàn thân trên dưới đã không còn mấy cái bộ phận: “......”
****
Lúc Tống Kiều bị nhân viên của Địa Phủ phân tách chia chác, thì Tể Tể đang được cha bảo mẫu vội vàng ôm lấy.
“Cha.”
Nhìn sắc mặt cha trắng bệch, lòng bàn tay đẫm mồ hôi mà ôm bé, bé vội vàng ôm lấy cổ và hôn hôn lên cái cằm của cha.
“Cha, thật xin lỗi, Tể Tể đã làm cha lo lắng.”
Giọng nói của bé mềm mại, bởi vì áy náy nên nói giọng rất nhỏ, rất nhu nhược, khiến dây thần kinh đang căng thẳng của Hoắc Trầm Lệnh lập tức buông lỏng.
Nhưng vẫn cẩn thận ôm Tể Tể vào trong ngực.
“Cha không trách Tể Tể, là do người xấu quá xấu xa! Là do cha tới chậm.”
Tể Tể vội vàng lắc đầu, tay nhỏ đổi thành ôm lấy gương mặt anh tuấn đẹp trai của cha.
“Cha đến rất đúng lúc, người xấu vừa gặp cha đã ngã xuống.”
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng đánh giá Tể Tể một lần nữa, xác định bé cũng không bị tổn thương, lúc này mới nhớ tới lúc trước Tống Kiều bỗng nhiên túm chân của mình.
Nghĩ đến Tống Kiều ôm lấy chân của ông hận không thể kéo ông cùng một chỗ xuống Địa ngục, ông thuận thế nhìn sang, lúc này mới phát hiện Tống Kiều vẫn còn nằm trên mặt đất, nhưng đã che vải trắng từ đầu đến chân.
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày: “Chết?”
Tể Tể không ngạc nhiên chút nào, bé ở trong ngực cha nhỏ giọng giải thích.
“Bởi vì ông ta muốn giết cha, cho nên đã bị phản phệ.”
Cơ chế bảo vệ của máu Minh Vương một khi được mở ra, nếu không có thực lực ngang bằng thì không chết cũng bị thương.
Tống Kiều chết không kịp để lại lời trăn trối, thực lực chênh lệch không hề nhỏ.
Hoắc Trầm Lệnh nghi hoặc: “Bị phản phệ?”
Bé cười hắc hắc: “Đúng vậy, bởi vì trên người cha có sự bảo vệ của cha ở Địa Phủ nha.”
Không đợi cha Hoắc hỏi thêm, bé lập tức bổ sung.
“Anh cả, anh hai, anh ba, tất cả các anh trai đều có, còn có anh Minh Tư, Tể Tể đều đã hôn qua cha cùng các anh ấy!”
Hoắc Trầm Lệnh: “......”
Là nụ hôn nhẹ lành lạnh đó sao?
Hoắc Trầm Lệnh trong lòng kinh ngạc, vừa lúc Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần cũng chạy tới.