Tống Kiều lại cho rằng bé đang bị thu hút ánh nhìn, vừa cười vừa âm trầm uy hiếp.
“Tể Tể tiểu thư cảm thấy cánh cửa này đẹp mắt, nhưng có biết phía sau cánh cửa này là gì không!”
Trên tay ông ta thoáng dùng sức, đằng sau cánh cửa nặng nề uy nghiêm truyền đến những tiếng rít gào lạnh lẽo.
Những con quỷ đằng sau cánh cửa giống như dã thú hung hãn sắp phá cửa mà thoát ra, khát máu kinh khủng cùng tiếng kêu thê lương khiếp người.
Tể Tể lại lắc đầu: “Tể Tể vẫn cảm thấy cánh cửa đẹp mắt hơn! Những con quỷ phía sau cánh cửa không dễ nhìn chút nào, bọn nó đều là những con quỷ thiếu cánh tay què chân, mà quỷ ông gọi tới căn bản không phải đội ngũ chính quy, mà chính là những con quỷ già yếu tàn tật ở Địa Phủ dùng để đuổi mấy người như ông, những người có lòng dạ không tốt!”
Tống Kiều căn bản không tin!
Mặc dù đây là lần đầu tiên ông ra sử dụng cờ chiêu hồn, nhưng cũng biết một khi cờ chiêu hồn được mở ra, ông ta lợi dụng máu tươi cùng hồn phách của mình để làm giao dịch, Địa Phủ tất nhiên sẽ vì ông ta mà xuất binh, cũng tuyệt đối sẽ không đưa một đống già yếu tàn tật đến lừa gạt ông ta.
Nếu thật là già yếu tàn tật, thì cũng chỉ có một nguyên nhân.
Người bị đối phó quá yếu, căn bản không cần đội ngũ chính quy của Địa Phủ.
Hiện tại ......
Tống Kiều âm trầm cười một tiếng: “Xem ra đàm phán không được, Tể Tể tiểu thư cũng đừng trách tôi độc ác, xuống tay vô tình!”
Dứt lời, tay phải Tống Kiều lướt qua cánh tay của tay trái, dùng sức trượt dọc theo kinh mạch mà đi xuống.
Máu tươi chảy ra nhiều hơn, thấm từng chút một nhuộm đỏ cờ chiêu hồn.
Đầu lâu trên cờ chiêu hồn phát ra tiếng kêu thê lương làm người ta sợ hãi, cùng với những tiếng kêu thảm sau cánh cửa đen kết nối với nhau tạo ra tình cảnh rất khủng khiếp đáng sợ.
Cùng lúc đó, những con quỷ được sắp xếp chỉnh tề từng đội từng đội từ phía sau cánh cửa đi ra, khuôn mặt trắng xanh đan xen, ánh mắt âm lãnh không có một tia tình cảm.
Tống Kiều khóe miệng vểnh lên, ông ta biết Minh Tể Tể đang nói láo.
Ông ta đã mời được đội ngũ chính quy, nghĩ đến … Minh Tể Tể có thể khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của ông ta.
Ông ta nhìn chằm chằm Bách Minh Tư cùng Minh Tể Tể trong trận pháp, bỗng nhiên ra lệnh một tiếng.
“Giết!”
Tống Kiều cũng chưa từng gặp qua đội ngũ âm binh chính quy, cho nên căn bản không nhìn ra dị dạng gì.
Ngược lại là Tể Tể, nhìn một đội âm binh kia nhịn không được mà nhếch miệng cười cười.
Chỗ mi tâm nóng lên, tiếp theo trong đầu của bé truyền đến tiếng minh ngữ tối nghĩa.
【 Công chúa nhỏ, có người muốn mượn binh của Địa Phủ, Vương để ngài tự xử lý. 】
Bé chớp chớp mắt to, nhìn Tống Kiều đang hung ác đắc ý nhìn bọn họ chằm chằm.
Bé hướng về phía ông ta, nghiêng đầu cười một tiếng, vừa mềm mại lại đáng yêu.
Nhưng trong đầu đang dùng minh ngữ tối nghĩa đáp trả lời.
【 Không cho mượn!】
Trong nháy mắt, một đội ngũ âm binh hung hăng tràn đầy âm khí và tinh thần chiến đấu mười phần bỗng nhiên biến mất, đồng thời biến mất còn có cánh cửa nặng nề tối đen của Địa Phủ dưới lá cờ chiêu hồn.
Tống Kiều: “......”
****
Bách Minh Tư cắn đầu ngón tay, lấy máu vẽ bùa, muốn dùng cách nhanh nhất và hữu hiệu nhất để kết nối Âm Dương.
Bỗng nhiên lại bị bé kéo cánh tay, còn ngậm ngón tay bị cắn vào bên trong miệng.
“Anh Minh Tư, anh nhìn xem.”
Bách Minh Tư ngẩng đầu nhìn lên, có chút mơ hồ.
“Những cái kia...... đâu rồi?”
Bé ngậm ngón tay của Bách Minh Tư một lúc thấy không chảy máu nữa mới buông ra, liếm liếm miệng nhỏ cười rạng rỡ.
“Đều trở về rồi!”
Bách Minh Tư: “Hả?”
Đôi mắt bé đảo quanh, chỉ chỉ Tống Kiều đang giương mắt đờ đẫn đứng như chết lặng, thời gian đã trôi một lúc rồi còn không tỉnh táo lại.
“Anh Minh Tư, anh nhìn vẻ mặt của bác người xấu kia liền biết Tể Tể không có nói sai.”
Bách Minh Tư thuận thế nhìn sang, sau đó cũng lộ ra vẻ mặt rất vi diệu.
Nhà họ Bách mặc dù không phải là thế gia trong Huyền môn, nhưng bởi vì có thể câu thông giao tiếp Âm Dương, cho nên cũng hiểu một chút thuật pháp Huyền môn.
Phàm là có người vận dụng cờ chiêu hồn thì nhất định sẽ nhấc lên một mảnh gió tanh mưa máu.
Nhân giới và Địa Phủ vốn là hai thế giới, vận dụng cờ chiêu hồn, hoặc là để luyện chế ra một con quỷ thật lợi hại, hoặc là để đối phó kẻ địch mạnh, người gọi ra cờ chiêu hồn nhất định phải lấy tu vi cùng máu của mình làm vật tế, mượn binh từ Địa Phủ.
Nhìn cờ chiêu hồn vừa nãy phát động ra như thế, thậm chí đã có thể nhìn thấy cánh cửa của Địa Phủ và từng đội ngũ âm binh, hẳn là Tống Kiều đã mượn binh thành công từ Địa Phủ.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết.
Không nghĩ tới......
…..
Tống Kiều so Bách Minh Tư càng không thể tiếp nhận sự thật hơn.
Ông ta trừng đôi mắt thật lớn, nhìn chằm chằm vào vô số mây đen bên trên bầu trời vẫn còn đang cuồn cuộn.
Cờ chiêu hồn mặc dù vẫn duy trì trạng thái che khuất bầu trời, nhưng đầu lâu lúc trước giương nanh múa vuốt thì lúc này lại lặng yên ở trên cờ chiêu hồn, chỉ như một bức tranh dán tường bình thường.
Tống Kiều thở hồng hộc lại lần nữa cắn nát ngón tay, ở trên không trung nhanh chóng vẽ vẽ điểm điểm.
Máu tươi lần nữa tụ hợp vào bên trong cờ chiêu hồn, bức họa đầu lâu bên trong cờ lại có động tĩnh.
Mắt Tống Kiều sáng lên.
Cờ chiêu hồn lần nữa lại có âm phong gào thét bay phất phới, bốn phía âm khí tăng lên mạnh mẽ.
Sau đó Tống Kiều nhìn thấy cái đầu lâu lớn lần này không có mở ra cái miệng đầy âm khí u lãnh, lộ ra răng nanh đáng sợ.