Hệ thống không chút do dự mà cho ra đáp án.
【 Tám chín phần mười là ma quỷ! Lần đầu tiên con bé này xuất hiện ở trang viên nhà họ Hoắc là dưới gốc cây hòe lớn đằng sau núi của trang viên, ma quỷ đặc biệt thích cây hòe!】
Hoắc An An: “......”
【 Cho nên...... hệ thống nhân vật phản diện là ma quỷ? 】
Hệ thống cũng có chút không bình tĩnh.
Nhưng ngay lúc Hoắc An An còn đang đoán không ra cảm xúc của nó thì hệ thống đã kịp thời ổn định lại.
【 Cho dù là ma quỷ thì cũng không quan trọng, cô là nhân vật chính của hệ thống chân mệnh thiên nữ, mà vừa rồi tôi đã kiểm tra lại, những nhân vật ẩn trong huyền môn này rất ít khi được nhắc đến, tự xưng là cơ quan ngành đặc biệt, có thể thấy được vẫn ưu tiên kịch bản “tổng giám đốc hào môn”. 】
Hoắc An An nghe thế cũng coi như đã hiểu rõ.
【 Cho nên thế giới này vẫn có ma quỷ và cả yêu quái, nhưng tổng thể mà nói thì con người vẫn chiếm vị trí chủ đạo. 】
Hệ thống gật đầu đồng ý.
【 Đúng vậy!】
Hoắc An An rơi vào trầm tư.
Hứa Dao nhìn thấy cô ta đang nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất mà không nói lời nào, thì nhẹ nhàng kéo cô ta một cái.
“An An, chúng ta đi đánh bowling đi.”
Hoắc An An hồi thần, vừa vặn em gái nhỏ Hứa Giai Tuệ từ trong phòng đi ra, nghe được chị gái nói muốn đi đánh bowling liền vui vẻ hoan hô.
“Chị, Tiểu Tuệ cũng muốn đi đánh bowling.”
Hoắc An An rất không thích trẻ con, nhất là đứa trẻ bị làm hư hay khóc rống lên, còn không thuận mắt bằng Minh Tể Tể.
Nhưng bây giờ hệ thống suy đoán Minh Tể Tể có thể là ma quỷ, Hứa Dao là người trong giới Huyền môn nên cô ta chọn đứng bên Hứa Dao.
Chí ít lúc cần thiết...... Hứa Dao vẫn có thể giúp chắn đỡ một hai.
“Được, vậy chúng ta đi đánh bowling.”
Hoắc An An không biết Tể Tể đang ở bên trong khu vườn nhỏ cách đó không xa.
Bên trong khu vườn đó có một hồ nước nhân tạo được bao quanh bởi cây cối xanh tươi và hương hoa dễ chịu.
----
Tống Kiều bởi vì không giết được Trần Kiến Đào, nên ông ta đã bị cơ quan ngành đặc biệt hạ lệnh đuổi bắt, bây giờ giống như là chó nhà có tang không biết đi đâu về đâu.
Ông ta sử dụng bùa tàng hình sau đó tiến vào trong khu vườn này núp ẩn chờ Hứa Dao gọi điện thoại tới.
Chờ được đến lúc nhìn thấy bé xuất hiện trong tầm mắt, Tống Kiều trốn đông trốn tây một tuần nay đáy mắt đã bắn ra những tia ngoan độc và điên cuồng.
“Minh Tể Tể!”
Một tuần vừa rồi ông ta đã thăm dò rõ ràng, mặc dù Minh Tể Tể vừa tới nhà họ Hoắc không bao lâu, nhưng đã trở thành bảo bối trên đầu quả tim của Hoắc Trầm Lệnh.
Nếu như có thể làm cho Minh Tể Tể cam tâm tình nguyện đi theo ông ta, thì ông ta có gì phải sợ Trần Kiến Đào chứ?
Đứa nhỏ này vậy mà có thể dự báo tương lai!
Đương nhiên, nếu như con bé không thức thời, ông ta sẽ dùng biện pháp mạnh để giữ lại bé.
Có đứa nhỏ này trong tay thì đám người Hoắc Trầm Lệnh phải nương tay với ông ta, ném chuột sợ vỡ bình.
Tống Kiều xuất ra cờ chiêu hồn, cắn ngón tay trỏ của mình nhỏ vào trên cờ một giọt máu.
Trên cờ đen vẽ những chiếc đầu lâu tinh xảo như một vật chết, sau khi hút máu tươi thì trở nên sống động hơn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Đối phó với một đứa nhỏ rất có bản lĩnh này, Tống Kiều quyết định dùng toàn lực để ứng phó.
Cho nên ông ta đã lấy ra tất cả kỹ năng của mình, lợi dụng cờ chiêu hồn bắt đầu triệu hoán những con quỷ dưới Địa Phủ lên.
Ma quỷ dưới Địa Phủ cùng với ma quỷ ở trên nhân gian cũng không giống nhau, bọn chúng có tổ chức quản lý.
Người trên nhân gian gọi là âm binh.
Sức chiến đấu hoàn toàn không cùng đẳng cấp với ma quỷ phiêu đãng ở nhân giới, bọn chúng được bảo vệ bởi luật lệ và chế độ của Địa Phủ.
Nhìn thấy bé bước vào phạm vi mà ông ta đã bố trí trận pháp, Tống Kiều liền ném cờ chiêu hồn ra.
“Lên!”
Tể Tể ở đằng xa: “......”
Vương Lệnh nho nhỏ ở sâu trong mi tâm bé ẩn ẩn rung động.
Bé không rõ ràng cho lắm, cảm thấy nghi hoặc cùng bối rối.
“Tên bại hoại này muốn tìm cha mượn binh sao?”
Bé chớp chớp mắt to, hoang mang khó hiểu.
“Mượn binh để đánh ai nha?”
****
Trương Tiểu Chi luôn đi theo ở phía sau đã run lên, bởi vì cô ta nhìn thấy Tống Kiều ở trong khu vườn nhỏ cách đó không xa.
Cô ta từng gặp qua Tống Kiều, cũng biết thân phận của Tống Kiều, cũng biết hiện tại Tống Kiều đã trở thành tội phạm bị truy nã cấp cao của cơ quan ngành đặc biệt.
Ở thời điểm này mà Tống Kiều lại xuất hiện ở đây, bé lại đang bị điều khiển, hiện tại chỉ cần liếc mắt nhìn là đã biết kẻ đứng sau.
Trương Tiểu Chi biết thủ đoạn của cơ quan ngành đặc biệt rất nhiều, cho nên khi nhìn thấy Tống Kiều, trong nháy mắt đã theo bản năng muốn xông lên phía trước ôm bé quay trở về.
Nhưng mà cổ áo đã bị người ở đằng sau kéo, sau đó lại bị che miệng lôi về.
Bách Minh Tư cau mày nhìn Trương Tiểu Chi đang bị kéo lại.
“Trận pháp đã được khởi động, bây giờ cô đi qua đó cũng vô tác dụng.”
Trương Tiểu Chi cuống lên.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Tể Tể tuyệt đối không thể có chuyện gì, cô ta còn muốn thông qua bé để gặp em gái một lần nữa.
Hiện tại bé là tất cả hi vọng cuối cùng của cô ta.
Cảm xúc của Trương Tiểu Chi đang kích động, Bách Minh Tư thận trọng đưa cho cô ta hai lá bùa.
“Trước tiên quản tốt bản thân mình đi, quanh người cô một thân đầy tử khí, Tống Kiều đang gọi âm binh tới, cô cầm bùa tránh xa một chút miễn cho bị âm binh ngộ sát.”