Cho nên, dù nó hung ác muốn bổ nhào qua cắn người, thì khi nhìn thấy cũng rất dễ thương.
Nhưng mà giọng của nó lại rất lớn!
Giống như tiếng heo lúc bị chọc tiết!
Tể Tể đã bị đánh thức.
Bé bò xuống từ trên đùi cha, lật đật đi về phía anh ba.
Bởi vì bị đánh thức, cho nên cả người bé giống như là bị mộng du, đi đường cũng lung la lung lay, nhìn bé mập như một quả cầu, trông cực kỳ đáng yêu.
Thỏ đen đang hung hãn, nhìn thấy bé đã ngay lập tức đứng im như pho tượng.
Tể Tể ngồi xổm ở trước mặt anh ba: “Anh ba, anh thích Tể Tể tặng quà cho anh không?”
Hoắc Tư Thần: “Hả? Tặng quà cho anh? Cái con thỏ điên này à?”
Bé sửng sốt một chút, mắt đang buồn nhủ trong nháy mắt đã trở nên thanh tỉnh.
Bé nhìn về phía con thỏ đen đang đứng im: “Mày điên rồi?”
Thỏ đen: “...... Không có...... Không có, tôi cảm thấy...... người anh này của tiểu đại nhân có khả năng...... Đầu óc không bình thường.”
Đứa nhỏ nhân loại bình thường thì không có khả năng đi sờ gốc rễ của thỏ!
Cho nên không phải nó điên rồi!
Mà là đứa nhỏ nhân loại này điên rồi!
Tể Tể nhíu mày, giọng nói mềm mại nhanh chóng lạnh đi, sau đó biểu cảm trở nên đặc biệt hung ác.
“Anh ba của Tể Tể rất thông minh, người có vấn đề là mày! Mày lại nói xấu anh ba một câu xem, Tể Tể sẽ ăn mày! Lại tìm quà khác đưa cho anh ba sau!”
Thỏ đen trừng đôi mắt thỏ thật to: ...... Là anh ba của bé sờ thỏ a!
Bé hung hăng tiếp tục đe dọa.
“Hiện tại mày là thỏ của anh ba, phải bảo vệ anh ba, anh ba muốn mày làm gì mày đều phải làm! Làm tù binh thì phải có tính tự giác của tù binh, nếu không thì để anh cả đem mày làm thành đầu thỏ cay ăn!”
Thỏ đen giận mà không dám nói gì, nó ủy khuất, xấu hổ, mở miệng nói.
“Nhưng mà tiểu đại nhân, chính cậu ta đã sờ tôi mà!”
Thỏ đen tách chân ra, để bé biết đứa nhỏ nhân loại kia đã sờ soạng vào chỗ nào của nó!
Đó có phải là chuyện mà người bình thường làm không?
Sau đó, thỏ đen đã bị người nhà họ Hoắc đánh tập thể!
****
Hoắc Tư Thần sửng sốt!
Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, cũng chưa bao giờ thấy một con thỏ không biết xấu hổ như vậy!
Hoắc Trầm Lệnh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này của bé, vị trí ngồi của ông vừa vặn có thể nhìn thấy thỏ đen tách hai chân ra, vừa đặt chén cơm xuống liền đi thẳng đến chỗ của con thỏ đen.
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước cũng đồng thời đứng dậy, nhanh chóng chạy đến chỗ Tể Tể.
Thỏ đen bây giờ là vò mẻ không sợ vỡ.
Nó không thể xúc phạm!
Còn không thể phô bày ra hay sao?
Sau đó chính là bi kịch của thỏ đen!
Hai cái tai đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, sau đó tứ chi ngắn ngủn bị thứ gì đó quấn lấy.
Thỏ đen quay đầu nhìn lại, không biết từ đâu ra cuộn băng dính.
“Đây là muốn làm gì? Thỏ bị xúc phạm còn không được phép nói lý lẽ?”
Tể Tể chính trực nhìn chằm chằm vào thỏ đen, thấy cha bỗng nhiên đi tới buộc thỏ đen lại thì hơi kinh ngạc.
“Cha?”
Khi Hoắc Trầm Lệnh đối mặt với thỏ đen là khuôn mặt nham hiểm, ánh mắt lãnh lệ.
“Đây là nhà họ Hoắc, không phải ổ thỏ của mày! Phân rõ phải trái? Tể Tể nhà tao chính là lý lẽ!”
Khi quay đầu lại nhìn bé, chỉ trong một giây đã thay đổi khuôn mặt, nhếch miệng lên, nụ cười trên mặt rất ôn nhu và cưng chiều.
“Tể Tể ngoan, cha bỗng nhiên muốn nói chuyện cùng con thỏ này một chút, cha có thể dẫn nó ra ngoài không?”
Thỏ đen xù lông toàn thân: “Không muốn!”
Bé nhìn thỏ đen, lại nhìn khuôn mặt ôn hòa của cha đang nhìn mình.
Mắt bé xoay tròn, lại chớp chớp, có chút hiếu kỳ lên tiếng.
“Cha, cha muốn nói chuyện với nó về cái đống thịt thừa kia sao?”
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đang xông tới: “......”
Hoắc Tư Thần luôn đứng ở bên cạnh đã trở lên ngơ ngác: “......”
Cha Hoắc: “......”
Cha Hoắc: Suy nghĩ muốn xé nát tim con thỏ ra cũng đều có.
Tể Tể chớp một đôi mắt to, vô cùng tò mò mà nhìn chằm chằm vào thỏ đen, muốn nhìn kỹ một chút, nhưng bốn cái chân ngắn của thỏ đen đều bị cha trói, cho nên bé không nhìn thấy gì cả.
“Cha, vì sao thỏ đen......”
Hoắc Tư Tước vội vàng lên tiếng: “Tể Tể, anh hai chợt nhớ tới đã mua cho em một bộ sách hoạt hình, anh hai mang em đi xem nhé.”
Bé không muốn đi, bé còn đang hiếu kỳ.
Khóe miệng Hoắc Tư Cẩn giật giật, trực tiếp bế Tể Tể lên.
“Tể Tể, em mới vừa ăn cơm xong, anh cả mang em ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm một chút nhé, cứ để cha nói chuyện cùng thỏ đen.”
Trực giác của thỏ đen cảm thấy không ổn.
Vừa muốn lớn tiếng hô “tiểu đại nhân” thì đã bị Hoắc Tư Thần nhanh tay nhanh mắt che miệng lại.
Mặc dù Hoắc Tư Thần không hiểu cha và anh cả muốn làm gì, còn có anh hai, vì sao mấy người họ bỗng nhiên giống như là đang đối mặt với kẻ thù, nhưng cậu là người nhà họ Hoắc, có nhiều thứ đã đi sâu vào trong tiềm thức, khắc cốt ghi tâm.
Mọi người trong nhà đều có thái độ này, cậu nhất định cũng phải theo, chắc chắn không sai.
Đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cầu cứu, đến lúc thỏ đen kêu lên thì Hoắc Tư Cẩn đã ôm bé đến hoa viên đằng sau vườn của trang viên nhà họ Hoắc rồi.
Vì để đi nhanh hơn nên anh đã bước lên xe cân bằng mà chạy đi.
Bé nhìn xe cân bằng ở dưới chân anh cả: “Anh cả, làm như thế này cũng có thể tiêu cơm sao?”
Hoắc Tư Cẩn: “...... Đường ở đây có chút vấn đề, La quản gia đang thu xếp cho công nhân sửa lại đường, anh cả mang Tể Tể đi đến chỗ xa hơn để tiêu cơm.”