Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

“Tại sao Tể Tể lại ở đây?”

Bé rì rầm một tiếng, ở trong ngực cha bảo mẫu làm nũng.

“Tể Tể nhớ cha!”

Cha thật dịu dàng và ôn nhu, Tể Tể muốn ôm một cái.

Hơn nữa, Tể Tể cũng phải đảm bảo rằng cha được an toàn, buổi tốt mấy quỷ hồn hoạt động rất mạnh, nên bé phải canh chừng cha mới an tâm.

Hoắc Trầm Lệnh nháy mắt mềm lòng, giọng nói êm dịu, non nớt của bé in sâu trong lòng ông.

Dù có ba người con trai, nhưng vì là con trai nên ông luôn rất nghiêm khắc với ba người con.

Con gái thì khác!

Con gái nên được chiều chuộng!

Đặc biệt là con gái của ông rất nhu nhược, đáng yêu, dễ thương và mềm mại, cho dù ông có nghiêm khắc và hờ hững, ông vẫn không thể cứ như vậy với bé được.

Ôm bé lên, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hoắc Trầm Lệnh bất giác trở nên dịu dàng, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người bé.

“Cha cũng nhớ Tể Tể”.

Sợ con gái cả đêm không ngủ được, Hoắc Trầm Lệnh cũng không làm việc nữa, bế con gái lên lầu đi về phòng nghỉ ngơi.

Cô giúp việc đã tắm cho Tể Tể và mặc một chiếc váy ngủ màu hồng cho bé, khiến da thịt của bé mềm mại trắng nõn, thật xinh đẹp đáng yêu.

Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến ước nguyện có con gái khi còn sống của vợ mình, mặt mày ông càng trở nên dịu dàng hơn.

Ông ôm bé về phòng, mở ngăn kéo lấy ra một cuốn album dày cộp.

Bé vừa nhìn vào cuốn album đã bị hấp dẫn ngay lập tức.

“Cha, đây là cái gì?”

Bé chỉ nhìn thấy những tấm di ảnh đen trắng ở Địa Phủ, đây là lần đầu tiên bé thấy những tấm ảnh có nhiều màu sắc như vậy.

Hơn nữa, dì trong bức ảnh cũng giống dì mà ban ngày bé nhìn thấy, nhưng ánh mắt rất dịu dàng, nhìn thấy dì ấy cười, bé cũng hơi nhếch miệng cười.

“Cha, đây có phải là mẹ không?”

Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, đây là mẹ của Tể Tể.”

Tể Tể đột nhiên hỏi cha: “Mẹ đâu?”

Hoắc Trầm Lệnh mím môi, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia tàn khốc.

“Mẹ đã xuống Địa Phủ giống như cha ruột của Tể Tể.”

Tể Tể choáng váng.

Vậy là mẹ nhân gian của bé đã chết?

Tể Tể đột nhiên có chút bất an, nhỏ nhỏ giọng hỏi:

“Cha, sự xuất hiện của Tể Tể có giết chết mẹ không?”

Cho dù cư dân ở Địa Phủ không đi đầu thai, cũng sẽ không có đứa trẻ nào được sinh ra, bé là một trường hợp đặc biệt.

Vì sinh ra bé mà mẹ bé đã hồn bay phách tán.

Cha Minh Vương cho rằng mẹ bé yêu bé nên nguyện ý đánh đổi cuộc sống vĩnh hằng để sinh ra bé.

Nhưng còn mẹ ở nhân gian này thì sao?

Có phải vì bé khác biệt, trên người âm khí quá nặng nên mới chết?

****

Lần đầu tiên Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Tể Tể, ông nhanh chóng cúi đầu hôn lên gò má non nớt đầy thịt của bé.

“Không liên quan gì đến Tể Tể, là do cha đã không bảo vệ tốt cho mẹ con.”

Trong đáy mắt Hoắc Trầm Lệnh lướt qua sự đau xót, từ nhỏ ông đã quen không biểu hiện hỉ nộ ái ố, thậm chí luôn thờ ơ, lãnh đạm với mọi chuyện.

Chỉ dành cảm xúc cho vợ con.

Ông không thực sự yêu thương vợ sâu sắc, nhưng cũng không phủ nhận vợ mình là một người vợ tốt, một người mẹ tốt.

Cho dù đó không phải là một tình yêu sâu đậm, ông đã cho vợ mình tất cả những gì có thể cho trên cương vị là một người chồng.

Vợ chồng là một thể, cho dù ông luôn coi thường gia phong của nhà họ Trương, vì quan hệ vợ chồng, ông vẫn luôn làm ngơ trước những việc mà nhà họ Trương đã làm.

Nếu không có sự xuất hiện của Tể Tể, có lẽ ông còn chưa biết rằng vợ mình đã ra đi rồi.

Bởi vì nhà họ Trương đã bày ra thủ đoạn với ông.

Ngay cả khi không nhìn thấy Tể Tể đã lấy đi cái gì sau tai mình, ông vẫn biết đó là gì.

Chẳng trách mỗi lần đến phòng bệnh thăm vợ, ông luôn cảm thấy khó nói chuyện, nhưng ông cũng không hiểu tại sao.

Mỗi lần nghĩ muốn tìm hiểu lý do thì đều bị chính bản thân bỏ qua.

-----

Tể Tể ngây ngẩn cả người.

Không phải bé làm sai!

Nghe cha nói, bé ôm chặt lấy cha, an ủi cha bằng giọng trẻ con non nớt.

“Cha đã làm rất tốt rồi. Cha ở Địa Phủ từng nói với Tể Tể rằng sống chết là do số mệnh, ai rồi cũng có ngày phải xuống Địa Phủ. Mẹ tốt như vậy, mẹ nhất định sẽ không trách cha đâu“.

Hoắc Trầm Lệnh cúi xuống, nhìn Tể Tể mềm mại trong lòng, nghe bé an ủi mình bằng một giọng sữa.

Trái tim có phần trống rỗng của Hoắc Trầm Lệnh đã cảm thấy an ổn hơn.

Trán ông nhẹ nhàng áp lên trán của Tể Tể, ông không muốn Tể Tể lo lắng nữa.

“Úi chà, Tể Tể nói đúng, ai rồi cũng sẽ chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

Về phần cái chết của vợ, ông nhất định sẽ khiến nhà họ Trương phải hối hận vì những gì đã làm từ ba tháng trước.

Bé còn đang nghĩ chuyện của anh hai, chơi với cha được một lúc thì ngáp dài ngáp ngắn được cha ôm về phòng ngủ.

Bé có chút ngạc nhiên: “Cha, Tể Tể phải tự mình ngủ?”

Hoắc Trầm Lệnh trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của Tể Tể, nhất thời có chút buồn cười.

Đứa nhỏ nghĩ gì đều viết ở trên mặt, chỉ kém là chưa nói ra với ông.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)