Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 132:

Chương Trước Chương Tiếp

Ông ấy nhìn người đàn ông đi giày da mặc quần âu rất sang trọng cầm ảnh chụp của một đứa bé thì có chút chần chờ.

Cẩn thận nhớ lại khuôn mặt của Tể Tể lại phát hiện mình không nhớ rõ.

Người đàn ông trẻ tuổi cười rất hòa nhã, khách khí nói: “Nếu như Lý quản lý không nhớ rõ, vậy không biết ở nhà ma còn có ai đã gặp qua đứa bé này không?”

Lý quản lý nhìn người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, cũng không tiện bỏ qua, đành gọi hai nhân viên làm NPC tới.

Hai nhân viên làm NPC nhìn ảnh chụp một lúc, sau đó lại có chút mờ mịt lắc đầu.

“Không biết, đây là ai vậy?”

Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười: “Cháu gái nhà tôi cùng mấy đứa cháu trai lớn tới khu vui chơi để chơi đùa. Nếu không biết, vậy tôi lại đi nơi khác tìm xem.”

Lý quản lý cùng hai nhân viên làm NPC đều có vẻ mặt bối rối, khó hiểu.

“Làm sao lại có cảm giác đã từng gặp qua đứa nhỏ kia rồi, nhưng lại không nhớ ra hình dáng của bé là thế nào nhỉ?”

Người đàn ông trẻ tuổi rời khỏi nhà ma cách đó không xa liền quay đầu lại nhìn thoáng qua khu vực chơi đu quay rộng lớn, lại nhìn hình đầu lâu được vẽ ở trên tường của nhà ma, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Một người bận rộn như vậy, trái lại cũng bảo vệ đứa con gái duy nhất rất chặt chẽ và cẩn thận.”

Gã có thể cảm nhận được Minh Tể Tể đã đi qua nơi này.

Nhưng khi gã xuất hiện, khí tức thuộc về Minh Tể Tể rất nhanh đã biến mất.

Ngay cả những người đã gặp qua Minh Tể Tể đều sẽ có ký ức sai lầm đối với Minh Tể Tể, sau đó đều sẽ mơ hồ không nhớ rõ được khuôn mặt của bé.

“Thủ đoạn bảo vệ này thật không tệ!”

Người đàn ông trẻ tuổi thu hồi ánh mắt lại rồi tiếp tục đi lên phía trước, vừa đi vừa cười khẽ.

“Nhưng bảo vệ được nhất thời, có thể bảo vệ được cả đời sao?”

Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi hiện lên một tia hung ác nham hiểm, thân ảnh gầy gò hòa vào trong dòng người qua lại, rất nhanh biến mất không thấy nữa.

——

Tể Tể ngủ một giấc đến xế chiều ba giờ rưỡi mới tỉnh.

Sau khi tỉnh lại đã ăn một bữa thịnh soạn cùng bốn người anh trai.

Vì để buổi chiều có tinh thần chơi tiếp, bé đã cố gắng kiểm soát cái miệng và dạ dày của mình, để cho bản thân ăn ít một chút.

Nếu được ăn uống no đủ, bé sẽ rất buồn ngủ.

Nhưng … đây là lần đầu Hoắc Tư Cẩn đưa bé đi chơi, nhìn bé ăn không nhiều, nghĩ bé không thích ăn, thế là lại gọi thêm mấy món.

“Tể Tể nếm thử cái này.”

Hoắc Tư Thần cũng muốn đút cho em gái ăn thêm, bởi vì nhìn em gái ăn cơm quá đáng yêu.

Hai cái má phồng lên, khi ăn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng, thật sự rất rất đáng yêu.

Hoắc Tư Tước cùng Bách Minh Tư cũng không muốn bị bỏ qua, vì vậy Tể Tể dù không muốn ăn nhưng lại được bốn người anh đút cho.

“Tể Tể, nếm thử món này.”

“Tể Tể, uống chút canh do anh hai phục vụ nào.”

“Anh ba xé đùi gà cho Tể Tể, Tể Tể mau ăn, mùi vị rất ngon.”

Bách Minh Tư không phải là anh trai lại cách xa nhất, cho nên không đút thức ăn mà đưa sữa và nước trái cây cho bé.

Bất tri bất giác, bé lại ăn liên tục, liên tục được đút ăn.

Cuối cùng ngồi ở trong ngực anh cả, trong miệng vẫn còn đồ ăn do anh hai đút, một tay thì cầm gan ngỗng anh ba đưa cho, một tay thì ôm cốc sữa bò anh Minh Tư đưa, đầu gục vào chén cơm trước mặt.

“Tể Tể?”

“Tể Tể?”

“Tể Tể!”

......

Bốn người giật nảy mình, vội vàng kiểm tra Tể Tể.

Người nhà họ Bách là gia tộc tâm linh, cũng biết một chút y thuật đơn giản.

Kiểm tra hết một lượt, Bách Minh Tư dở khóc dở cười.

Hoắc Tư Thần sốt ruột: “Anh Minh Tư, Tể Tể làm sao vậy?”

Hoắc Tư Cẩn và Hoắc Tư Tước không nói chuyện, nhưng cũng chăm chú nhìn cậu.

Bách Minh Tư cầm khăn tay lau xung quang miệng nhỏ vẫn còn dính sữa cho bé, giọng của thiếu niên mang theo cưng chiều cười nói.

“Tể Tể hẳn là mệt mỏi, ăn no rồi, sau đó buồn ngủ quá liền ngủ luôn.”

Hoắc Tư Cẩn: “......”

Hoắc Tư Tước: “......”

Hoắc Tư Thần: “......”

Ba người anh trai trăm miệng một lời hỏi lại: “Thật?”

Bách Minh Tư cười gật đầu: “Nếu như không yên lòng, có thể mang Tể Tể đi đến chỗ chú Cố làm kiểm tra, nhưng đáp án chắc cũng giống vậy. Tể Tể có mạch tượng rất bình ổn, mà thần hồn cũng rất bình thường.”

Hoắc Tư Cẩn nhìn bụng nhỏ tròn trịa của bé, cảm thấy có chút lo lắng.

“Tể Tể đã ăn không ít, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi có thể không thoải mái chỗ nào không?”

Bách Minh Tư cũng có chút lo lắng: “Vậy không bằng gọi bé dậy, dắt bé đi bộ một chút, sau đó lại để cho Tể Tể ngủ tiếp”

Ba anh em nhà họ Hoắc cùng nhau gật đầu: “Được!”

Kết quả ba anh em nhà họ Hoắc cùng với Bách Minh Tư tổng cộng bốn người đều gọi Tể Tể một hồi lâu nhưng đều không đánh thức được bé dậy.

Ba anh em nhà họ Hoắc và Bách Minh Tư: “......”

Heo con ăn no cũng không thể ngủ được như vậy, đúng không?

Dù Bách Minh Tư đã kiểm tra thần hồn của Tể Tể rồi nhưng trong lòng cũng thấy lo lắng.

Đứa nhỏ nào mà lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự như vậy?

Đây là có chuyện gì xảy ra!

Sắc mặt bốn người nhanh chóng thay đổi, lập tức đưa bé đi bệnh viện tìm Cố Thích Phong.

Cố Thích Phong nhìn Hoắc Tư Cẩn dẫn cả mấy anh em theo, mặt không có chút máu, nghĩ là bé đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp bế bé đẩy vào phòng cấp cứu.

Sau khi kiểm tra xong, Cố Thích Phong khuôn mặt như bị tê liệt.

“Tể Tể khỏe giống như con nghé, chỉ là đơn thuần ngủ say thôi.”

Ba anh em nhà họ Hoắc và Bách Minh Tư: “......”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)