Cô ta ôm chặt bé hỏi thăm.
“Em nhỏ, em làm thế nào vào được đây? Có thể mang bọn chị đi ra ngoài không?”
Tể Tể đưa tay chỉ: “Cửa ở bên kia, cứ đi lên phía trước không cần quay đầu lại liền có thể ra ngoài!”
Thư Hiểu Nguyệt quay đầu nhìn ra phía cửa, con mắt lóe sáng.
Nhanh chóng buông bé ra, sau đó chạy về chỗ Mã Trình, hai người cùng nhau nắm tay chạy đi.
Tưởng Vũ cùng Tiểu Ngọc thì lại không có lập tức rời đi, mà vẫn cùng hai NPC người thật đang đứng cách đám người của bé mấy bước chân.
Mặc dù Tể Tể còn nhỏ, nhưng có thể trực tiếp bóp chết con quỷ lợi hại nhất!
Về phần hai người vừa là bạn trai vừa là bạn gái đã lừa dối họ kia......
Mạng suýt chút cũng không còn, tốt nhất là hai người cặn bã nam và cặn bã nữ đó kết thành đôi để tránh đi làm phiền người khác.
Hoắc Tư Tước nhỏ giọng hỏi bé: “Tể Tể, em có thể để cho bọn họ quên chuyện hôm nay đã nhìn thấy không?”
Bé cười cười gật đầu nói:
“Được nha! Anh hai sợ bọn họ nhớ đến sẽ sợ hãi đúng không? Tể Tể lập tức để bọn họ quên đi chuyện hôm nay!”
Không đợi mấy người Tưởng Vũ, Tiểu Ngọc biểu đạt lòng cảm kích, bé đã nhắm mắt lại, rồi nhẹ nhàng búng ngón tay.
Mấy người Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy một làn khói đen từ trên đầu ngón tay của bé bay ra, bay đến xung quanh mấy người Tưởng Vũ sau đó chui vào trong mi tâm của họ.
Bốn người đều nhất thời ngẩn ra, trong trạng thái mơ hồ.
Khi màn khói đen mờ ảo tiêu tán đi, bốn người cũng tỉnh táo lại.
Nhìn thấy bé còn quá nhỏ, hai người nhân viên làm NPC đã trừng to mắt.
“Trời ạ! Ông chủ không muốn làm người sao? Đứa bé nhỏ như vậy cũng muốn kiếm tiền? Nhỡ dọa đứa nhỏ gây nguy hiểm tính mạng thì làm sao bây giờ?”
“Đúng thế!”
Hoắc Tư Tước cười đi qua nói chuyện cùng bọn họ.
“Em gái tôi bị lạc đường nên đã chạy vào đây, chúng tôi lập tức mang bé rời đi.”
Hai NPC người thật vội vàng gật đầu: “Hóa ra là như vậy, đi, chúng tôi dẫn đường cho các người, nhớ kỹ che mắt em gái nhỏ lại nha, mặc dù đều là giả, nhưng nhìn cũng rất khiếp người!”
Hoắc Tư Tước cười nói: “Cảm ơn hai người, anh cả sẽ che mắt của em ấy.”
Tể Tể: “......”
Được thôi!
Anh hai nói cái gì thì chính là cái đó.
Hoắc Tư Cẩn ôm bé, Hoắc Tư Tước theo sát phía sau, kết tiếp là Hoắc Tư Thần, cuối cùng là Bách Minh Tư.
Tưởng Vũ cùng Tiểu Ngọc cũng tỉnh táo lại, trí nhớ của bọn họ đã dừng lại ở chỗ Bút Tiên đã nói cho bọn họ biết Thư Hiểu Nguyệt và Mã Trình có mối quan hệ mờ ám.
Hai người liếc nhau, phát hiện không thấy Thư Hiểu Nguyệt và Mã Trình, Tưởng Vũ mím môi, khẽ mở miệng.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”
Tiểu Ngọc gật gật đầu, hai tay nắm thành quyền, theo sát ở ngay đằng sau Bách Minh Tư, mọi người cùng nhau đi về phía lối ra.
Ở bên ngoài lối ra của nhà ma, hai người Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình mặt trắng bệch, đang gọi điện cho 110, đồng thời lại tìm người phụ trách của nhà ma, nói bên trong có quỷ.
“Có đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, đặc biệt kỳ quái, có thể trực tiếp bóp chết những con quỷ đó, nhìn thì giống như là người, nhưng chắc chắn không phải người.”
“Quản lý, các người nhất định phải lập tức tìm người của giới Huyền môn mà diệt trừ bọn họ!”
Mã Trình trong lòng cũng sợ hãi, ở bên cạnh phụ họa theo.
“Đúng thế! Quản lý, các người nhất định phải lập tức mời mấy nhà tâm linh đến, nếu không sẽ xảy ra án mạng đó!”
Khi Tể Tể cùng các anh trai đi ra ngoài, đúng lúc cảnh sát cũng đến.
Bởi vì Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình đã làm ầm ĩ, nên người phụ trách nhà ma là Lý quản lý vì để trấn an bọn họ, không thể không tạm thời đóng cửa nhà ma, sau đó ở cửa ra chờ mấy người Hoắc Tư Cẩn.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, trong nháy mắt Lý quản lý đã nhíu mày.
“Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy làm sao lại đi vào?”
Hoắc Tư Thần nhanh chóng giải thích: “Em gái của cháu bị lạc đường, muốn tìm bọn cháu, trong lúc không cẩn thận đã đi vào trong nhà ma, chúng tôi phát hiện ra thì lập tức mang theo bé đi ra ngay, thật xin lỗi.”
Lý quản lý nhìn về phía hai nhân viên làm NPC, hai người họ cũng cùng nhau gật đầu.
“Đúng là như thế.”
Lý quản lý nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Mã Trình cùng Thư Hiểu Nguyệt.
“Các người......”
Thư Hiểu Nguyệt lớn tiếng tố cáo Tể Tể: “Lý quản lý chính là bé gái này, bé chắc chắn không phải người, bé chắc chắn là quỷ! Em ấy còn biến một con quỷ thành viên cầu màu đen, đang ở trong tay anh cả của em ấy.”
Hoắc Tư Cẩn đưa viên cầu màu đen đã được huyễn hóa lấy ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Thư Hiểu Nguyệt đã lạnh như băng.
“Cô nói cái này sao? Cô cảm thấy nó là quỷ, ma quỷ có thể đi ra ngoài vào ban ngày à? Có thể bị ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng vào sao?”
Thư Hiểu Nguyệt: “......”
Mã Trình lập tức giải thích: “Nó rất mạnh nên không sợ mặt trời!”
Tưởng Vũ nhìn không nổi nữa, anh ta bước hai bước đến trước mặt Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình.
“Hai người các người cặn bã coi như xong, sao còn muốn nói xấu đứa nhỏ đáng yêu như vậy?”
Tiểu Ngọc cũng đứng dậy.
“Chú cảnh sát, cháu có thể chứng minh hai người bọn họ nói dối, lúc đầu bọn cháu là hai cặp người yêu của nhau, nhưng mà bạn trai của cháu lại cùng bạn gái này có gian díu, nếu như không phải lần này tới nhà ma bị bọn cháu phát hiện, hai người bọn cháu sẽ còn mơ mơ màng màng không biết gì. Bọn họ bây giờ còn làm ác nhân cáo trạng trước, thật ra chính là muốn lợi dụng chuyện ma quỷ để ngăn bọn cháu, sợ bọn cháu tìm bọn họ tính sổ đấy!”