Mấy thứ như ma quỷ, đã sớm không tồn tại!
Cho nên anh cho là mình đã xuất hiện ảo giác.
Sau khi nhìn thấy Bút Tiên một lần nữa thả ra quỷ khí u ám ở bốn phía, anh nhìn về phía Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đang chạy đến bên cạnh anh.
“Hai em sao lại tới đây? Chạy mau đi!”
Thứ này không khoa học!
Mà anh lại nhạy bén nhận thấy sát khí tỏa ra từ thứ này khi nghe được tiếng cười của nó.
“Chạy mau!”
Hoắc Tư Cẩn đã phải hét lên.
Theo tiếng thét chói tai ở hành lang, ánh sáng trong nhà ma càng thêm mờ tối, những NPC như được trao cho sinh mệnh, bắt đầu đi tới gần chỗ của bọn họ bên này.
Bên trong nhà ma, hai người đóng vai NPC canh giữ ở cửa ải thứ nhất đang đứng chung một chỗ nói chuyện.
“Có chuyện gì xảy ra không nhỉ? Không phải có bảy người cùng tiến vào sao, đã hơn mười phút rồi, sao bọn họ còn chưa tới đây?”
“Tôi cũng thấy khó hiểu! Hành lang có ba cái đạo cụ làm thành NPC! Bởi vì ngay từ đầu mới tiến vào sẽ chưa thích ứng được bóng tối ở bên trong, cho nên còn cố tình để ba NPC giả mặc áo trắng mà!”
“Dám chơi cấp Địa Ngục của nhà ma, không đến nỗi ngay cả ba cái NPC đạo cụ cũng bị dọa cho ngất đi nha? Hay là gọi điện thoại cho phòng quan sát, hỏi một chút xem tình huống như thế nào rồi?”
Một người trong đó đã lấy di động ra để gọi điện thoại.
“Hả, không có tín hiệu!”
Một người khác cũng lấy điện thoại di động của mình ra, cũng thấy không có tính hiệu.
“Thật này! Điện thoại di động của tôi cũng không có tín hiệu! Có phải là phòng quan sát đã phát hiện chúng ta luôn ở đây chơi, cho nên đã cố ý ngắt liên lạc?”
“Không đến mức như vậy chứ? Khách không tới thì chúng ta hù dọa ai được, không chơi đùa thì đi ngủ chắc? Vạn nhất ngủ quên để người ta thuận lợi qua cửa thì sao? Chúng ta lại thất trách còn gì!”
“Quên đi, chúng ta quay lại nhìn xem!”
“Được rồi!”
“Ối! Sao lại thế này? Tổ đạo cụ làm nhiều đá khô như vậy từ lúc nào, bên kia một mảnh tối mờ mịt, cái gì cũng đều không nhìn thấy.”
“Không thấy thì không thấy, cấu tạo của nhà ma như thế nào, tôi nhắm mắt lại cũng đi được, đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi tìm người!”
“Thật là… nhát gan thì đừng có chơi cấp Địa Ngục! Chúng ta là NPC còn chưa có làm gì cả...... Này, cậu chờ một chút!”
Một NPC người thật nhìn thấy một nữ NPC có tóc tai bù xù, bị mất một đoạn cánh tay.
“Uy! Chị thật biết hóa trang a! Trông cứ như thật vậy! Đây là sốt cà chua à? Bôi nhiều như vậy ở ngực có lãng phí quá không, giữ lại ăn cùng bánh mì coi bộ tốt hơn nha?”
Nữ quỷ NPC giơ tay lên, ở trong túi móc móc, móc ra một cánh tay đẫm máu khác đưa tới.
“Ăn bánh mì làm gì, ăn thịt đi!”
NPC người thật số một cầm lấy cánh tay, véo véo thế mà mềm nhũn, khuỷu tay chỗ khớp nối còn đang tí tách rơi ra chất lỏng màu đỏ.
Cậu ta sợ hãi đầy thán phục: “Phòng đạo cụ của chúng ta từ khi nào có thể làm ra mấy cái NPC chân thực như vậy, cánh tay này không chỉ có cảm giác như thật, chính là máu này......”
NPC người thật còn lại thì sờ soạng một chút thứ gọi là nước sốt cà chua, dùng đầu lưỡi liếm liếm, trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.
“Không không không...... Cái này cái này cái này......”
NPC người thật số một vui hớn hở nhìn cậu ta: “Giả! Đều là giả! Chính cậu còn là một trong những NPC, cậu còn sợ cái này à?”
Nữ quỷ NPC yếu ớt lên tiếng: “Không phải giả, là thật! Vừa mới kéo xuống, đặc biệt tươi ngon, mau nếm thử đi! Ăn gì bổ đó, từ lâu tôi đã nhìn trúng cánh tay của cậu, chờ cậu ăn xong, liền đến lượt tôi ăn cậu!”
NPC người thật số một: “...... Cô đang nói gì vậy?”
Nữ quỷ NPC hất tóc dài đang che khuất khuôn mặt ra, lộ ra một phần khuôn mặt trắng xanh tím đen, trên cằm còn có ít râu thưa thớt, miệng có chút lệch đang nhìn bọn họ.
“Cậu ăn thịt đi, chờ cậu ăn xong, để đáp lễ, cậu đem thịt của cậu cho tôi ăn, lại đem cánh tay của cậu cho tôi lắp vào người, tôi đã gãy tay từ rất lâu, tôi thấy cánh tay của cậu rất phù hợp với tôi!”
NPC người thật số một: “......”
NPC người thật số hai: “......”
“A a a! Có quỷ a!”
......
Nữ quỷ NPC thiếu cánh tay, miệng thì méo nhìn hai người làm công việc NPC đang hoảng sợ thét lên, hốt hoảng chạy trốn, nó bất mãn hừ một tiếng.
“Nhà ma không có ma quỷ, sao gọi là nhà ma?”
Nói xong nó hóa thành một màn sương đen nhanh chóng đuổi theo.
Toàn bộ nhà ma không ngừng vang lên những tiếng thét chói tai.
Ở phòng quan sát, nhân viên làm việc đang đi vệ sinh nên trong phòng không có ai cả. Nếu có người chú ý sẽ thấy bên trong nhà ma cấp độ địa ngục đang bị âm khí quấy nhiễu đã biến thành hình ảnh sọc đen trắng trên màn hình.
Tể Tể đang ngồi đu quay dựa vào cánh tay anh Minh Tư mà ngủ gật.
Ở trên đu quay ngắm phong cảnh thật sự rất đẹp, nhưng mặt trời đã lên cao, bé thích âm khí u ám, ngồi lên không đến ba phút liền nhịn không được mà buồn ngủ.
Bách Minh Tư nhìn Tể Tể đang nằm ngáy o o, cậu gọi vài tiếng mà bé cũng không tỉnh, cậu đành ôm bé vào trong lòng của mình.
Vừa mới ôm vào trong ngực chưa được bao lâu, cậu bỗng nhiên nhìn về phía nhà ma bên kia.
“Có âm khí!”
Bách Minh Tư ôm Tể Tể nhanh chóng đứng lên.
Cùng lúc đó, Tể Tể trong ngực cậu cũng đã mở mắt ra.
“Anh Minh Tư, có quỷ quái hù dọa anh cả, anh hai, anh ba!”
Bách Minh Tư chuẩn bị gọi điện thoại, bé đã thông qua máu Minh Vương cảm ứng thấy ba người anh trai đang trong tình huống không tốt lắm, hai tay ôm lấy cổ anh Minh Tư.