Hoắc Tư Thần: “Sẽ không có chuyện gì đâu, nhìn xem, hiện tại Tể Tể đang ăn rất vui vẻ.”
Đúng là Tể Tể đang ăn rất vui, đây đều là đồ mà bé thích ăn.
Mà anh cả cũng quay về rồi, bé lại càng vui vẻ, ba người anh trai đều ở nhà, chỉ thiếu cha, có thể không vui vẻ được sao?
Bé vui vẻ liền ăn hẳn ba chén lớn.
Bách Minh Tư nhìn thấy Tể Tể đang vui, còn có Hoắc Tư Thần một chút cũng không lo lắng, cậu cảm thấy Tể Tể chắc chắn không có việc gì.
Tất nhiên rồi, bé còn có thể tách đầu và tròng mắt của mình ra làm đồ chơi cơ mà!
Nhưng vì để cho mọi người an tâm, cậu vẫn làm bộ kiểm tra một chút cho bé.
Tể Tể nhân cơ hội này đẩy chén cháo hải sản đến trước mặt cậu.
“Anh Minh Tư, anh ăn cháo đi.”
Bách Minh Tư mở thiên nhãn, nhìn kỹ đầu của bé, nhìn xuyên thấu qua xương sọ cũng không nhìn thấy có tụ máu.
“Tể Tể rất tốt, không có bị thương.”
Hoắc Tư Thần ha ha một tiếng: “Em biết mà!”
Hoắc Tư Tước: “Vậy cũng phải kiểm tra mới an tâm được, Minh Tư đã nói không có việc gì thì chắc là không có việc gì!”
Hoắc Tư Cẩn: “......”
Tể Tể lăn xuống từ lầu hai, không phải là nên đi bệnh viện làm kiểm tra sao?
Tại sao lại để cho người thừa kế của gia tộc tâm linh tới kiểm tra?
Bọn họ là người nhà họ Hoắc, từ lúc nào đã tin vào những thứ kia?
Hoắc Tư Cẩn vẫn không yên lòng, cho nên anh chờ bé ăn sáng xong, liền kiên trì muốn dẫn bé đi tới bệnh viện làm kiểm tra.
Hoắc Tư Thần thì không để tâm: “Vậy thì đi thôi! Dù sao cũng được nghỉ hè, chúng em có nhiều thời gian! Vừa vặn Bệnh Viện Trung Ương cũng gần khu vui chơi Minh Huy, chúng ta mang Tể Tể sang bên đó chơi một thể!”
Hoắc Tư Tước cảm thấy hoàn toàn có thể thực hiện.
“Được!”
Bách Minh Tư không có ý kiến.
Hoắc Tư Cẩn: “......”
Tể Tể không có việc gì là tốt nhất, nếu Tể Tể xảy ra chuyện, anh sẽ gõ đầu hai đứa em trai mình!
Kết quả đến bệnh viện kiểm tra, vẫn là chú Cố tự mình làm, chỉ tiêu kiểm tra của các hạng mục đều bình thường, ngoại trừ cân nặng đã vượt chỉ tiêu.
Hoắc Tư Cẩn: “......”
Các số liệu bày ở trước mắt, Hoắc Tư Cẩn không thể không tin Tể Tể thật sự không có việc gì.
Ăn uống no đủ bé nhớ anh ba có nói đến sân chơi, lúc này bé đang được anh cả ôm, nhịn không được đã cất giọng trẻ con hỏi anh cả.
“Anh cả, chúng ta có đi sân chơi để chơi không?”
Mặc dù bé thừa cân, mập tròn như một quả cầu.
Nhưng ngũ quan tinh xảo đáng yêu, tóc dày mềm mại, lông mi dài lại cong vút, đôi mắt to ướt át nhìn chằm chằm anh, Hoắc Tư Cẩn muốn nói lời từ chối cũng có chút gian nan.
“Tể Tể, anh cả cảm thấy......”
Hoắc Tư Tước nhìn ánh mắt mong đợi của bé, vội vàng nói giúp.
“Anh cả, nếu Tể Tể đã không có việc gì, vậy chúng ta liền đi đi, dù sao cũng rất gần, tiện đường mà.”
Hoắc Tư Thần cũng phụ họa theo: “Đúng nha, anh cả, đi thôi.”
Bách Minh Tư: “Anh Tư Cẩn, đi thôi anh.”
Hoắc Tư Cẩn: “......”
Tất cả mọi người đều muốn đi, bé còn đang nhìn anh với đôi mắt to long lanh, anh không thể không thỏa hiệp.
“Vậy đi chơi một chút cũng được.”
Bé đã hôn một cái lên gương mặt của anh cả: “Cám ơn anh cả, anh cả thật tốt!”
Bỗng nhiên bị hôn một cái, Hoắc Tư Cẩn cứng đờ cả người.
Hoắc Tư Tước nhanh chóng bế Tể Tể ôm vào trong ngực của mình.
“Anh cả, đây là Tể Tể đang thể hiện sự yêu thích của mình.”
Hoắc Tư Cẩn có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Vốn cho rằng sẽ rất khó chịu.
Kết quả một hồi lâu, không chỉ không có cảm giác buồn nôn khi bị người khác hôn, ngược lại đáy lòng lại sinh ra một cảm xúc vui vẻ rất nhỏ, Hoắc Tư Cẩn cảm thấy gương mặt của mình đã bắt đầu nóng bừng lên.
Sợ bị ba đứa em nhìn ra, anh tằng hắng một cái, sải bước đi lên phía trước.
“Các em ở chỗ này chờ, anh đi lấy xe.”
“Vâng!”
Hoắc Tư Tước nhân cơ hội này nhắc nhở Tể Tể: “Tể Tể, về sau em không nên tùy tiện hôn anh cả, anh ấy...... Không thích người khác chạm vào mình.”
Bé đang nghĩ đến chuyện chờ anh cả trở về liền cho anh cả hấp thụ máu Minh Vương, lúc này bé lại thấy do dự.
Anh cả không thích người khác đụng chạm, nhưng nếu đưa máu Minh Vương thì nhất định phải đụng vào khóe miệng của anh cả!
Nếu chậm, sẽ hay bị quỷ quái quấy nhiễu.
Bé đang chần chờ suy nghĩ thì đã được ôm vào trong xe, trên xe Hoắc Tư Thần đã xoay chuyển con mắt, bắt đầu nảy ra ý nghĩ xấu.
“Anh cả, chúng ta đi nhà chơi nhà ma đi, cam đoan sẽ cho anh có một trải nghiệm hoàn toàn mới!”
Hoắc Tư Cẩn không có chút kích thích nào đối với các loại nhà ma.
Nhưng anh rất mong chờ được xem trò cười, vì em trai út của anh, buổi tối còn không dám một mình đi ra ngoài!
Hoắc Tư Cẩn cười khẽ, đánh tay lái, vừa lạnh lùng lại tuấn mỹ.
“Được!”
****
Cái nắng chói chang của ngày hè oi ả, không ngăn không được sự hào hứng của các bạn nhỏ vừa được nghỉ hè.
Cách sân chơi còn một đoạn đường, Tể Tể đang ở trong ngực anh hai đã nghe được rất nhiều tiếng thét chói tai mang theo các loại cảm xúc.
Bé thấy lo lắng nên đã hỏi Hoắc Tư Thần: “Anh ba, chúng ta thật muốn đi nhà ma chơi sao?”
Hoắc Tư Thần nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy!”
Bé nhắc nhở cậu: “Anh ba, anh không sợ à?”
Hoắc Tư Thần nghĩ đến những con quỷ thiếu tay gãy chân lập tức thẳng sống lưng lên.
Tể Tể không có đầu vẫn như bình thường còn rất đáng yêu!
Cho nên những con quỷ thiếu tay gãy chân còn dính một chút máu thì có gì phải sợ?
“Không sợ! Cả một đám yếu đuối tàn tật mà thôi! anh ba còn thương cảm bọn nó!”