Hoắc Trầm Lệnh: “......”
Ông có nên nói cho bé biết vừa rồi bọn họ suýt chút nữa đã đi gặp tổ tông rồi không!
Ông phát hiện Tể Tể không những không sợ quỷ quái mà còn không sợ chết.
Là bởi vì Tể Tể còn quá nhỏ, nên không hiểu ý nghĩa của tử vong, của chết đi là gì sao?
Nghĩ đến Tể Tể mỗi lần nói đến người cha ruột đã chết, đáy mắt đều sáng long lanh, Hoắc Trầm Lệnh có loại dự cảm không tốt chút nào.
Đoán chừng ở trong lòng bé, tử vong chính là chuyển sang nơi khác để sống.
Có thể là do người cha ruột trong giới Huyền môn của bé, ở thời điểm sắp ra đi năm đó đã nói cho bé biết chết chính là như vậy!
Nghĩ như vậy, Hoắc Trầm Lệnh trong lòng trầm xuống.
Lần này sau khi trở về, ông nhất định phải tâm sự cẩn thận cùng Tể Tể mới được.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, những cũng chỉ là trong nháy mắt.
Nhưng ngay tại thời gian ngắn ngủi này, bé lại từ trong ngực ông tụt xuống chạy đi, một đôi chân ngắn chạy rất nhanh, nháy mắt đã biến mất trong bụi cỏ ven đường.
Còn cất giọng lanh lảnh dặn dò ông.
“Cha chờ Tể Tể, Tể Tể đi tìm bác Trần trở về.”
Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy da đầu tê dại.
“Tể Tể!”
Có hình dáng con người từ mơ hồ không nhìn rõ chậm rãi thành hình rồi trở nên rõ ràng hơn trước mặt ông.
Trong lòng gấp như lửa đốt, thậm chí cũng không có chú ý tới bản thân đi qua hai người này là xuyên qua chứ không phải va chạm.
Nhưng bốn phía một mảnh tối mờ mịt, trừ lạnh ra thì cũng vẫn là lạnh, còn là kiểu lạnh thấu xương.
Tể Tể không thấy đâu nữa rồi.
Ông bỗng quay đầu nhìn về phía hai người nọ, đáy mắt là sự ngoan lệ đáng sợ, ở sâu bên trong cất giấu sự bất an khó có thể nhận ra.
“Là các người mang Tể Tể đi?”
Tiểu Vương mới từ Địa Phủ đi lên, mặc trang phục của nhân viên: “......”
Cậu ta kinh ngạc quay đầu nhìn người bên cạnh mình, một ông già đã làm việc lâu năm.
“Người đó đang hỏi tôi à? Người đó có thể nhìn thấy tôi?”
Lão Trần đã phổ cập thông tin cho cậu ta, nhân viên công tác lúc đi thu thập hồn phách mới, cho dù là người của gia tộc tâm linh, nếu chưa có thông linh thì sẽ không thể nhìn thấy bọn họ.
Lão Trần làm công việc này đã lâu năm, lắc lắc đầu.
“Không thể nào! Chúng ta là nhân viên làm việc cho Địa Phủ, đối phương là người, cả hai không cùng một thế giới, không thấy được đâu!”
Hoắc Trầm Lệnh lòng đang nóng như lửa đốt: “......”
Ông đường đường là người cầm quyền của nhà họ Hoắc, lại bị người khác lơ đi, coi như điếc như mù?
****
Tiểu Vương cảm thấy có thể lão Trần đã phán đoán sai rồi, ánh mắt của người này rõ ràng nhìn cậu ta rất chân thực, thậm chí còn đang từng bước đi tới gần chỗ cậu ta.
Rõ ràng không phải là tồn tại trong cùng một thế giới, cậu ta vậy mà lại cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ sâu bên trong vương cung của Địa Phủ.
Tiểu Vương vô thức lui lại hai bước.
“Lão Trần, người này rất không ổn!”
Lão Trần cũng phát giác ra điều kỳ lạ.
Nhưng lão Trần không thèm để ý.
Quanh người lão Trần tràn đầy âm khí, đang chuẩn bị đối phó tạo áp lực với người sống đã ngoài ý muốn xâm nhập vào kết giới của bọn họ, ông ta muốn hiện ra những bộ phận tàn khuyết không đầy đủ trên người để dọa người đó chạy đi.
Tròng mắt của ông ta mới vừa từ trong hốc mắt nhảy ra, liền chạm mặt với ánh mắt âm trầm của người đàn ông kia, bị dọa đến bay ngược trở về trong hốc mắt.
Lão Trần sắp bị thứ không vừa mắt này làm cho tức chết!
Ông ta nổi nóng!
Không phải là tròng mắt của mình, quả nhiên dùng không thông thuận!
Lão Trần lộ ra một khuôn mặt trắng xanh đáng sợ, tròng mắt đen nhánh không biết đã đi đâu chỉ có một màu trắng xanh, nhìn càng kinh khủng hơn so với hai hốc mắt không có tròng.
Hoắc Trầm Lệnh gấp gáp tìm Tể Tể, dù biết hai người này có khả năng không phải người, nhưng ông cũng không sợ hãi.
Khí thế ở quanh người ông đã bộc phát ra toàn bộ, toàn thân tử khí vờn quanh, trong tử khí thậm chí còn ẩn giấu một giọt máu đỏ tươi chói mắt.
Khoảnh khắc lão Trần nhìn thấy giọt máu, hai đầu gối đã mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống.
Tiểu Vương nhìn mà không hiểu gì cả.
Đầu đầy dấu chấm hỏi!
Trong đoàn sương mù dày đặc truyền đến tiếng của Tể Tể.
“Cha, Tể Tể ở đây, Tể Tể tìm được bác Trần rồi, bác Trần không có việc gì.”
Nghe được tiếng của Tể Tể, Hoắc Trầm Lệnh cũng không có tâm tư quản hai người này, dù bốn phía một mảnh đen kịt, ông vẫn thẳng tắp xông về phía trước, theo phương hướng mà tiếng bé phát ra.
Ở bên kia, lúc này Tể Tể mới chú ý tới cha có thể sẽ không nhìn thấy bé vì màn sương âm khí quá dày đặc, bé dứt khoát há mồm nuốt một ngụm.
Nuốt đến hơn phân nửa thì bé dừng một chút.
Bé đã nhìn thấy hai nhân viên của Địa Phủ.
Ồ!
Bé cúi đầu nhìn bác Trần trên người đầy vết máu đang nằm trên mặt đất, cũng biết hai nhân viên kia là đến thu thập hồn phách mới.
Từ bên trong màn sương quỷ khí âm trầm truyền đến tiếng la lo lắng của cha.
“Tể Tể!”
Bé lại phun âm khí ra nhiều thêm một chút, một tay ôm lấy bác Trần chạy như bay đến bên người cha.
“Cha, xe của bác Trần ở bên kia, chúng ta mau đi qua đó.”
Nói xong, Tể Tể một tay nâng bác Trần, một tay lôi kéo cha lần nữa chạy như bay.
Đến bên cạnh xe thì bé mới dừng lại, thế nhưng bé quá thấp, với không tới cửa xe chỉ có thể xin cha giúp đỡ.
“Cha, cha nhanh mở cửa xe, bác Trần chảy máu rồi, phải nhanh đi bệnh viện chữa trị.”
Hoắc Trầm Lệnh: “......”
Trái tim của ông đang đập cuồng loạn!