Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 111:

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Kiến Đào chuẩn bị rời đi, lại phát giác được một tia khác thường, liền quay đầu nhìn về phía Hoắc An An.

Hoắc An An thấy ánh mắt khó hiểu của Trần Kiến Đào thì cảm thấy chột dạ.

Hệ thống cũng khẩn trương theo.

Trần Kiến Đào là bộ trưởng của ngành đặc biệt, dù có hệ thống hỗ trợ gian lận thì cũng khó gạt được.

“Cháu......”

Trần Kiến Đào vừa mở miệng, cửa phòng lại bị gõ vang, người làm đi ra ngoài trang viên tìm kiếm đã cầm một cái hộp nhỏ đẩy cửa tiến đến ngắt lời ông ta.

“Trần tiên sinh, chúng tôi tìm được cái này.”

Trần Kiến Đào cũng không tiếp tục nhìn Hoắc An An, mà tiếp nhận hộp nhỏ màu đen từ tay người làm, vừa mở ra vừa đi ra cửa tìm Hoắc Trầm Lệnh trong phòng khách.

Ông ta lấy từ bên trong cái hộp nhỏ ra một người giấy màu đỏ, nhìn rất là âm trầm đáng sợ.

Trần Kiến Đào nhìn người giấy, trong đầu nổi lên nghi ngờ.

“Kẻ chôn thứ này không phải chuẩn bị cho người sống trong trang viên nhà họ Hoắc.”

Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tề, sau khi nghe được lời nói của Trần Kiến Đào thì lập tức nghĩ tới con quỷ trước đó muốn giết ông để đoạt minh đăng, cũng biết là ai chôn.

“Là Tống Kiều chôn!”

Trần Kiến Đào tự nhiên cũng nghĩ đến Tống Kiều, còn có chút không dám tin.

“Anh chắc chứ?”

Hoắc Trầm Lệnh từ trong túi lấy ra chiếc bút máy, sau đó ném cho Trần Kiến Đào.

“Nó sẽ nói cho anh biết đáp án!”

Trần Kiến Đào nghi hoặc, sau khi xác định bên trong bút máy là thứ gì, con ngươi trừng lớn, vẻ mặt kinh hãi.

“Cái đồ chơi này, sao anh phong bế được?”

Mặc dù Hoắc Trầm Lệnh là người nắm quyền của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, cho dù là một tổng tài cao ngạo lạnh lùng, thì cũng chỉ là một người bình thường không hiểu gì về đạo pháp của giới Huyền môn.

Hoắc Trầm Lệnh xoa bóp gò má trên khuôn mặt nhỏ của Tể Tể: “Tể Tể, con nói cho bác Trần biết đi.”

Tể Tể nhìn bút máy, bé vui vẻ nói.

“Cứ như vậy mà bắt lại rồi nhét vào.”

Trần Kiến Đào: “......”

Đạo hạnh của con quỷ ở bên trong bút máy cũng không thấp, đã dính không ít máu tươi, đã là quỷ cấp lệ, làm bộ trưởng ngành đặc biệt nói ông ta có thể tuỳ tiện phong bế vật kia còn nghe được, nhưng mà một đứa nhỏ như thế này......

Trần Kiến Đào ý thức được một vấn đề: “Cha mẹ ruột của Tể Tể cũng là người trong ngành đặc biệt?”

Hoắc Trầm Lệnh lãnh đạm: “Không biết.”

Tể Tể khẳng định: “Không phải!”

Bé là người của Địa Phủ hàng thật giá thật, chỉ là cha ruột quá bận rộn, cho nên bé đành tới nhân giới tìm cha bảo mẫu chăm sóc mình, thuận tiện học tập.

Hoắc Trầm Lệnh và Trần Kiến Đào đồng thời nhìn về phía bé.

Trần Kiến Đào nhanh chóng đặt câu hỏi: “Tể Tể có còn nhớ rõ cha ruột của cháu làm gì không?”

Tể Tể đương nhiên nhớ kỹ.

Đêm qua bé mới nhìn thấy mà.

“Cai quản quỷ quái!”

Trần Kiến Đào tự động suy diễn.

Có thể cai quản quỷ quái cũng không phải là người trong ngành đặc biệt, có lẽ là một cao nhân không muốn lộ mặt.

Nhưng ông ta cũng biết hiện tại Tể Tể là cô nhi, chứng minh cha mẹ ruột của bé đã qua đời.

Nghĩ tới đây, Trần Kiến Đào có chút phiền muộn.

Đáng tiếc, đó là một nhân tài nha!

Cùng lúc đó, Trần Kiến Đào cũng nghĩ đến Tống Kiều.

Đây là người bên trong ngành đặc biệt của bọn họ, kết quả hiện tại......

Ông ta mờ mịt nhìn thoáng qua Tể Tể, sau đó đi đến trước mặt Hoắc Trầm Lệnh nhỏ giọng hỏi thăm.

“Trầm Lệnh, có phải Tể Tể có thiên phú dị bẩm, không bằng đưa đến chỗ của chúng tôi để được bồi dưỡng đi?”

Hoắc Trầm Lệnh “a” một tiếng: “Anh lặp lại lần nữa!”

Trong nháy mắt, sát khí đã tản ra.

Trần Kiến Đào: “......”

Trần Kiến Đào tằng hắng một cái, xấu hổ mà sờ sờ mũi, nhìn chằm chằm bé, trông mà thèm.

“Trầm Lệnh, tôi......”

Khuôn mặt của Hoắc Trầm Lệnh trở nên rét lạnh, Trần Kiến Đào đành ngậm miệng lại.

Không sao, chờ tìm được cơ hội ông sẽ nói chuyện riêng với Tể Tể.

Mới ba tuổi rưỡi đã có thể dễ dàng phong ấn quỷ quái, là kỳ tài trăm năm khó gặp trong giới huyền môn!

Nhân tài như vậy, nhất định phải lừa gạt đến ngành đặc biệt của bọn họ mới được!

Bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai còn sợ không giải quyết được những con quỷ làm loạn khắp nơi, gây ra thiệt hại về mạng người sao?

Hoắc Trầm Lệnh hiển nhiên cũng biết Trần Kiến Đào đang có ý đồ gì, ông híp híp mắt.

Loại chuyện này không thích hợp để bé nghe, cho nên ông đã buông bé ra, ôn nhu sờ lên đầu bé.

“Tể Tể, con ra ngoài chơi một chút có được không, cha có lời muốn nói cùng bác Trần.”

Tể Tể rất ngoan, cũng rất nghe lời.

“Được ạ.”

Ngay lúc đó, chiếc bút máy bỗng điên cuồng rung động giống như bị mất khống chế.

Bởi vì lúc trước bé đã giúp cho cha Hoắc có thể thì thấy quỷ quái, hiện tại Hoắc Trầm Lệnh cũng nhìn thấy từ trong bút máy bốc ra từng luồng âm khí.

Cùng lúc đó, vang lên tiếng nữ quỷ gấp gáp cầu cứu.

“Cứu mạng!”

“Mau cứu tôi...... Ông ta muốn xử lý tôi triệt để!”

“Ông ta muốn chạm đến thi cốt của tôi! Tiểu đại nhân cứu mạng! Cứu mạng a!”

****

Trần Kiến Đào cảm nhận được âm khí kinh khủng của con quỷ bên trong bút máy cùng hận ý khắc cốt ghi tâm, sợ con quỷ này bị kích thích làm quỷ khí tăng mạnh, đến lúc đó sẽ đả thương tới hai cha con Hoắc Trầm Lệnh nên đã cầm bút máy quay người rời đi.

Nhưng cái bút máy hiệu Vạn Bảo Long đã bị con quỷ điều khiển, từ trong tay ông ta bay đến trước mặt Tể Tể.

Nắp bút máy mở ra nhưng vẫn như tựa vào thân bút.

Sau đó nắp bút cùng thân bút giống như một hình người nhỏ cúi gập người về phía Tể Tể.

Còn có tiếng cầu khẩn van xin thống thiết từ con quỷ ở bên trong.

“Tiểu đại nhân cứu mạng!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)