Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 110:

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Kiến Đào rống xong, tay nâng lên đánh ra một chưởng đập vào trận pháp mới hoàn thành dưới mặt đất.

Ánh sáng màu vàng ở dưới đất đã lan rộng ra, giống như mở ra một cánh cửa ánh sáng trong màn sương u tối, bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng.

Tể Tể nhìn thấy như vậy, bé thừa dịp cha đang bị thu hút sự chú ý, trán của bé vẫn giữ nguyên vị trí nhưng mà từ dưới trán trở xuống lại di chuyển chín mươi độ, hé miệng nuốt mấy ngụm âm khí đậm đặc ở trước mặt.

Áng sáng vàng làm chói mắt, Hoắc Trầm Lệnh cảm giác được bé có hành động khác, nhưng con mắt bởi vì bị chói mà không mở ra được, đành cẩn thận ôm bé vào trong ngực, đồng thời vươn tay ra để che mắt của bé lại.

Dưới bàn tay...... giống như không phải khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bé mà là những sợi tóc mỏng và mềm mại.

Cảm thấy sự khác lạ dưới ngón tay, Hoắc Trầm Lệnh vô thức ấn nhẹ một chút.

Cái này tựa hồ không phải khuôn mặt có mắt mũi miệng, ngược lại giống...... cái gáy?

Cha Hoắc: “?”

Cha Hoắc trong lòng giật mình, cũng không quản ánh sáng vàng chói mắt kia mà nhanh chóng cúi đầu.

****

Lúc cha dùng tay che lại ánh mắt cho bé, thì bé đã cấp tốc điều chỉnh đầu của mình trở về vị trí cũ, đồng thời giống như hổ đói mà nhanh chóng nuốt khẩu phần ăn vào trong miệng của mình.

Hoắc Trầm Lệnh híp mắt cúi đầu nhìn thấy là lúc bé đang nuốt một ngụm âm khí cuối cùng.

Bé nuốt quá nhanh nên đã bị nghẹn.

“Khục......”

Hoắc Trầm Lệnh vô thức dịch chuyển tay của mình đang che mặt bé thành vỗ nhè nhẹ vào lưng của bé.

“Tể Tể, con sao rồi?”

Tể Tể chép miệng một cái: “Cha, Tể Tể ăn quá nhanh, bị nghẹn rồi.”

Hoắc Trầm Lệnh nghi hoặc: “Ăn?”

Bé thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”

Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy trong túi quần bé rơi ra một miếng thịt bò khô, phía trên còn có mấy nốt răng nhỏ, nhất thời có chút buồn cười.

Nhưng bây giờ tình huống đang nguy cấp, ông không thể phân tâm.

Vừa rồi trên tay sờ phải sợi tóc mềm giống như là cái ót của bé có thể là ảo giác của ông, Tể Tể rõ ràng vẫn rất bình thường.

Ông ôm bé lui về sau hai bước, sau đó nhìn về phía Trần Kiến Đào bên kia.

Quỷ khí kinh khủng cuồn cuộn trước đó đã tản hơn phân nửa, bên trong trận pháp Trần Kiến Đào đang đưa Hoắc An An ra ngoài.

Ông ta lật tay thi triển một lá bùa gọi sét, tụ âm trận trước đó vẫn còn cuồn cuộn đã bị sét đánh thành bột phấn trong nháy mắt.

Trong trận phát ra tiếng kêu của con chồn, tiếng kêu nghe cực kỳ thảm thiết.

Âm khí trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, màn sương u ám kinh khủng đã tán đi, lộ ra bầu trời xanh thẳm tươi đẹp.

Trong hoa viên, hoa hồng vẫn nở kiều diễm ướt át, mùi thơm nồng theo gió nhẹ mà bay đi.

Tể Tể hít một hơi thật dài, tiện thể mở ra miệng nhỏ hút vào trong miệng những âm khí còn sót lại xem như đồ ăn vặt.

Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy những luồng âm khí kia đang bay thẳng đến chỗ bé, ông vừa muốn bế bé tránh đi thì Trần Kiến Đào đã ôm Hoắc An An chạy tới.

“Trầm Lệnh, sao anh có thể mang theo Tể Tể đến đây? Không phải tôi đã kêu hai người thành thành thật thật đợi ở trong thư phòng rồi sao? Vừa rồi rất nguy hiểm! Vạn nhất xảy ra chuyện...... anh để nửa đời sau của tôi sống thế nào?”

Tể Tể nuốt xuống ngụm đồ ăn vặt cuối cùng, cất giọng trong trẻo.

“Bác Trần muốn sống thế nào thì cứ sống thế ấy, cha ở Địa Phủ nói, mạng khi còn sống là của mình, chết cũng là của mình!”

Lực chú ý của Trần Kiến Đào đều ở trên người Hoắc Trầm Lệnh, cho nên lời nói của bé, ông ta cũng không nghe rõ ràng lắm.

Nhưng Hoắc Trầm Lệnh lại nghe được rõ ràng.

Cảm giác quái lạ như lúc che mắt mà giống như che lấy cái ót của bé lại lần nữa xuất hiện

Tể Tể nhà ông......

Giọng nói thô kệch của Trần Kiến Đào lại vang lên lần nữa: “Đứa nhỏ này hẳn đã không cẩn thận mà đi vào bên trong trận pháp kia, hồn vía đang bất ổn, tôi tìm gian phòng chữa trị hồn phách cho đứa bé này trước đã.”

Trước khi đi, Trần Kiến Đào còn bổ sung.

“Đúng rồi, Trầm Lệnh, anh mau gọi người đi ra bên ngoài gần khu vực của tường vây tìm xem, có thể sẽ tìm thấy một vài thứ nào đó.”

“Tìm được thì mang tới cho tôi xem, để tôi nhìn xem đến cùng là tên khốn kiếp nào lại dám ở bên cạnh anh làm ra trận pháp hại người âm độc đến thế!”

Suy nghĩ của Hoắc Trầm Lệnh đã bị xáo trộn, nhìn Trần Kiến Đào ôm Hoắc An An đang có sắc mặt tái nhợt thì thờ ơ gật đầu.

“Đã biết!”

Trần Kiến Đào đang chuẩn bị chữa trị hồn phách cho Hoắc An An thì bị hệ thống đánh thức còn vội vàng nhắc nhở cô ta.

【 Hoắc An An, cô là hồn xuyên, không thể để cho người này dò xét hồn phách của cô!】

Hoắc An An đã tỉnh lại sau vài giây.

Nhìn trấy trước mắt mình là một người đàn ông hung dữ đang muốn sờ vào trán, cô ta vô thức tránh đi.

“Ông là ai? Ra ngoài! Không được đụng vào tôi!”

Trần Kiến Đào nhíu mày, bởi vì Hoắc An An kháng cự, ông ta sợ trang viên sẽ xuất hiện chuyện giống như vừa nãy, dứt khoát dán bùa định hồn vào trán của Hoắc An An để dễ dàng xử lý.

Nghĩ đến Hoắc An An có thể đã thấy quỷ quái, Trần Kiến Đào lại dán tiếp một lá bùa khác để xóa tất cả ký ức lúc đó của cô ta.

Hồn phách của Hoắc An An suýt nữa đã thoát khỏi cơ thể, thân thể run lên lại lần nữa dung hợp cùng nhau.

Nhưng thân thể này của Hoắc An An chỉ mới tám tuổi, mà xuyên đến là người đã hơn hai mươi tuổi, giống như một người lớn trong lớp vỏ bọc là thân thể của trẻ con, khiến cô ta đơ người trong chốc lát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)