Hoắc Trầm Lệnh nhìn bé ở trong ngực ông đã đem vo vo nữ quỷ lại rồi trực tiếp ấn vào một chiết bút máy trên bàn mà bé tùy tiện nhặt.
Khóe miệng của cha Hoắc giật giật.
Tể Tể làm xong công việc trong tay, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười xán lạn về phía cha, lắc lắc chiếc bút máy trong tay ở trước mặt cha.
“Cha, được rồi.”
Hứa Dao nhận thấy có âm khí, nhanh chóng nhìn về phía Hoắc Trầm Lệnh đang ngồi, liếc mắt nhìn Tống Kiều một cái.
Tống Kiều hiểu ý, bước nhanh đi tới chỗ của Hoắc Trầm Lệnh.
Đến trước bàn làm việc, vừa hay nhìn thấy bé đang giơ một chiếc bút máy, đóng nắp bút máy vào, cùng Hoắc Trầm Lệnh nói chuyện giống như đang khoe khoang.
Khoảng cách gần như thế, nữ quỷ kia lại rơi nhiều tóc như vậy, trên mặt đất trong phòng khách khắp nơi đều là vết máu, căn bản không có khả năng lại trốn thoát sự truy tìm của ông ta.
Thế nhưng là......
Không có!
Cho dù ông ta đã đi đến trước bàn làm việc, lại nhìn la bàn mà Hứa Dao đang cầm trong tay nhưng vẫn không tìm thấy gì.
La bàn đứng yên, kim đồng hồ phía trên không hề dịch chuyển.
Tống Kiều: “......”
Hứa Dao nhìn thấy như vậy, sắc mặt đã thay đổi.
“Sao lại không chạy nữa? Chẳng lẽ la bàn bị hỏng?”
Tống Kiều và Hứa Dao đều biết là không có khả năng, thậm chí còn từ trên người lấy ra các vật khác để kiểm tra âm khí, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Bé tò mò nhìn bọn họ, lắc lắc bút máy trong tay.
“Bác Tống, hai người đang tìm cái này sao?”
Nữ quỷ đang ở bên trong bút máy: “......”
Nó xong đời rồi!
Nó muốn chạy, nhưng lực lượng của bé quá mạnh đến nỗi nó không thể động đậy được.
Hoắc Trầm Lệnh: “......”
Tể Tể, con xác định để bọn họ nhìn thấy chiếc bút máy cũng không có vấn đề gì chứ?
Hoắc Trầm Lệnh trong lòng run lên, nhưng cảm xúc trên mặt vẫn rất lạnh lùng, cũng không có gì khác với lúc bình thường, nếu có khác thì chính là cực kỳ cực kỳ lạnh lùng.
Tống Kiều nhìn chiếc bút máy trong tay bé, vội vàng cười dỗ bé.
“Cảm ơn Tể Tể tiểu thư, nhưng mà bác Tống không phải đang tìm cái này.”
Tể Tể: “Thật?”
Thiết lập cấm chế trên cửa, lại cầm la bàn các thứ tìm khắp nơi, không phải tìm thứ trong chiếc bút này thì tìm cái gì?
Cảm nhận được nữ quỷ bên trong chiếc bút máy đang run lẩy bẩy, bé “a” một tiếng, khuôn mặt tò mò nhìn bọn họ.
“Vậy mọi người đang tìm cái gì?”
Tống Kiều chợt nhớ tới đứa nhỏ này không hề bình thường như những đứa nhỏ khác, có lẽ là bé có thể nhìn thấy thứ gì đó, tâm tư của ông ta xoay chuyển, nảy ra một chủ ý.
Xông vào phòng là đã đắc tội Hoắc Trầm Lệnh, trước khi sếp Trần tới ông ta nhất định phải giải quyết sạch sẽ nữ quỷ kia.
“Tể Tể tiểu thư có nhìn thấy thứ gì đen như mực ở trong thư phòng không?”
Bé giơ chiếc bút máy màu đen ở trong tay lên.
“Cái này nha!”
Tống Kiều: “...... Là loại nhìn như sương mù mông lung một mảnh màu đen, là thứ rất đáng sợ.”
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng lên tiếng: “Tống Kiều!”
Tống Kiều ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng giải thích.
“Ngài Hoắc, tôi tuyệt đối không có ý hù dọa Tể Tể tiểu thư, chính là...... Rất nhiều trẻ con có thể nhìn thấy thứ mà người lớn không thấy được, hơn nữa sẽ không nói dối, cho nên tôi mới hỏi thêm một câu.”
Sau đó ông ta nhìn về phía bé, nhanh chóng bổ sung thêm: “Một dì mặc váy đỏ, Tể Tể có nhìn thấy không?”
Sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh âm trầm, nhưng trong lòng không khỏi cười một tiếng.
Nữ quỷ kia không có nói dối, trong lòng Tống Kiều thật sự có quỷ, cho nên dù có đối chọi với ông thì cũng muốn xử lý nữ quỷ kia trước khi Trần Kiến Đào tới đây.
Tể Tể cũng không có nói dối.
Bé còn liên tục cầm nữ quỷ kia lắc lắc ở trước mặt ông ta!
Nhìn Tống Kiều không biết gì, Hoắc Trầm Lệnh đã ôm bé lùi ra sau lưng dựa vào ghế, thần sắc trên mặt hờ hững, đáy mắt lộ ra từng tia từng tia hàn ý, toàn thân Tống Kiều không được tự nhiên.
“Ngài Hoắc, chúng tôi thật sự là vì an toàn của ngài cùng người nhà của ngài mà suy nghĩ, chúng tôi sẽ kiểm tra thêm một lần nữa, xin ngài chịu đựng thêm một chút.”
Hoắc Trầm Lệnh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
Tống Kiều cảm thấy lạnh cả sống lưng, vừa muốn một lần nữa tự mình kiểm tra khắp nơi thì ngoài cửa đã truyền đến một tiếng rống to.
“Tống Kiều, ông ăn gan hùm tim báo phải không, thư phòng cá nhân của ngài Hoắc mà ông cũng dám xông vào? Lập tức cút ra đây cho tôi!”
Tống Kiều đang quay lưng về phía cửa phòng, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng đã nhanh chóng biến mất.
Ông ta nhanh chóng nhìn qua Hứa Dao, Hứa Dao hiểu ý lập tức bắt đầu tìm.
Bỗng nhiên có một lá bùa bay vào, dán ở trên lưng Hứa Dao, sau đó cơ thể của Hứa Dao không thể tự khống chế, cô ta cầm la bàn lăn một vòng trên mặt đất, cứ như vậy mà từ trong thư phòng của Hoắc Trầm Lệnh lăn ra ngoài.
Bé nhìn thấy thì không ngừng vỗ tay.
Vỗ tay xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó nhìn về phía thân thể cứng ngắc của Tống Kiều.
“Bác Tống, bác ở bên ngoài kia nói là để bác lăn ra ngoài mà! Chị Hứa Dao đã lăn rồi, vì sao bác còn đứng đây mà không lăn ra ngoài nha?”
Tống Kiều: “......”
Nghĩ đến tính tình của Trần Kiến Đào, ông ta cũng sợ mình bị dán bùa con rối lên người mà lăn trên mặt đất, đành phải vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Bé vỗ tay, sau đó thả ra một tia âm khí.
Tống Kiều lập tức cảm ứng được, nhanh chóng quay người nhìn sang.
Dưới chân không biết đá phải thứ gì, sau đó đã lảo đảo ngã xuống đất, từ trong thư phòng lăn ra ngoài.