Tần Kham cười khổ nói: “Muốn thay đổi loạn cục của vương triều ngàn năm, nói gì tới linh hoạt, nào có đường tắt? Vốn là là một chuyện gian khổ, cái gọi là thông minh và đường tắt, kết quả cuối cùng chỉ là họa quốc lầm quân, ta có thể không cần tính mạng của người nhà, lại không dám lấy ngàn vạn sinh linh thiên hạ ra chơi đùa, bách tính thần dân không chịu nổi như vậy.”
Quay lại nhìn Chu Hậu Chiếu, Tần Kham nói: “Bệ hạ rời khỏi hoàng cung, ở ngoại ô nông trang mấy tháng, ngươi thấy nông phu Đại Minh ta sống thế nào? Nông trang ngoại ô Kinh sư còn tính là trù phú đấy, có biết ở những nơi cằn cỗi cách xa kinh sư ngàn dặm, các bách tính sống thế nào không? Có lẽ bọn họ suốt ngày làm việc, chỉ mong trong cơm có thêm một miếng thịt béo mà thôi, việc ta đời này phải làm, chính là khiến trong bát mọi người có thêm một miếng thịt như vậy, không bị thiết kỵ Thát tử đánh cướp tàn sát, ta chỉ muốn khiến cho im lặng mà ăn, sau đó mang theo nụ cười thỏa mãn đi chân trần đến điền dã thôn quê, tiếp tục mỗi ngày làm việc chăm chỉ.”
Thở dài, Tần Kham nói: “Cái gọi là 'Nước thịnh, dân giàu, thương hưng, quân mạnh', nhìn thì chí hướng cao vợi, kỳ thật quy nạp loại thì chỉ là một miếng thịt béo trong bát bách tính, đợi cho tới ngày trong bát tất cả bách tính Đại Minh đều có một miếng thịt béo. Ta nghĩ, chí hướng trong cuộc đời này của ta đã thành.”
Chu Hậu Chiếu im lặng lắng nghe, thật lâu sau mới thở dài nói: “Tần Kham, ngươi đúng, ngẫm lại ta đăng cơ mười mấy năm qua, đối với quốc sự triều chính xưa nay không thích, mà Đại Minh dưới sự cai trị của ta lại mạc danh kỳ diệu vượt qua cả Thành Hóa Hoằng Trị, đã có khí tượng phục hưng thịnh thế, trước kia ta do đắc chí, tự thấy mình xưa nay là anh minh quân chủ, nhưng mà mấy tháng nay ở nông trang lại nhận rõ ưu khuyết điểm của mình, phát hiện phục hưng thịnh thế này không liên quan gì tới ta, tất cả đều là dưới sự thống trị của ngươi và chư vị đại thần nội các, mỗi một kế sách cường quốc được thi hành, toàn bộ xuất phát từ tay ngươi, mà ta, chỉ là vì tín nhiệm tuyệt đối người bẵng hữu là ngươi nên cứ gật đầu đồng ý là được. Hi lý hồ đồ mười bốn năm, không ngờ thật sự trị được thịnh thế huy hoàng, Tần Kham, không thể không thừa nhận, tất cả những cái này đều là công lao của ngươi.”
Tần Kham cười cười, nói: “Đêm qua ta đã làm ra đại sự khiến thiên hạ chấn động, bệ hạ định xử trí như thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây