Mưa càng lúc càng lớn, mưa giống như trân châu liền thành sợi, thuận theo mái hiên ngói thô chảy xuống, rất nhanh hội tụ thành sông, róc rách chảy về chỗ trũng.
Giáo úy mở ô giấy dầu ra, Tần Kham ôm chặt Đỗ Yên một cái, sau đó buông nàng ta ra, ánh mắt lập tức lướt qua mặt Kim Liễu, Đường Tử Hòa, Tần Nhạc Tần Khang đứng sau Đỗ Yên, phát hiện mọi người trên mặt đều tươi cười nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng, Tần Kham không khỏi cười nói: “Thoải mái một chút đi, ta chỉ tới trong hoàng cung ngồi chơi, khác chăng là, lần này mang thêm mấy người vào thôi.”
Chúng nữ cố nén nước mắt gật đầu.
Tần Kham cất bước định đi thì bỗng nhiên dừng chân, quay đầu, ánh mắt lần này dừng ở trên người Đường Tử Hòa.
Đường Tử Hòa tựa hồ hiểu hắn đang nghĩ gì, thản nhiên cười nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền cho ngươi đâu, nơi này có ta rồi, ngươi đi nhanh về nhanh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây