Hơn Một trăm tướng sĩ nghe thấy mệnh lệnh, lập tức giơ cao thủy hỏa côn trong tay, trong ánh mắt không dám tin của các đại thần, hơn một trăm cây thủy hỏa côn nện xuống đầu các đại thần, đại thần cầm đầu chửi bới xô đẩy hăng say nhất bị đập vào thái dương, máu tươi phun ra như suối, vị đại thần này không rên nổi một tiếng, lập tức ngã xuống đất, chân giật giật, mắt thấy chắc không sống nổi.
Các tướng sĩ làm thật rồi, các đại thần lúc này lập tức cảm thấy tay chân lạnh buốt, chăm chú nhìn máu tươi uốn lượn chảy trên đất, một suy nghĩ hiện lên trong lòng mọi người: Bệ hạ... thật sự dám động thủ với bọn họ!
“ Bệ hạ! Bệ hạ ngươi khinh người quá đáng rồi! Triều ta từ sau thời Hồng Vũ, lần đầu tiên có người đánh chết sĩ phu, chúng ta chính là quốc chi trọng khí, hôm nay vì dân thỉnh mệnh là có tội gì? Có tội gì!” Trong đám người, Dương Thận gầm lên.
Chúng thần nghe vậy mắt trợn như rách ra, trước cửa cung trở nên hỗn loạn, tiếng khóc và tiếng hét đan xen vào nhau.
Bên ngoài Quảng trường, Cẩm Y vệ, Đông Tây Hán, Ngũ thành binh mã ti cùng Thuận Thiên phủ nha nghe động tĩnh vây tới, có người muốn tiến lên hỏi thì tên bách hộ đi đầu hình như có cảm ứng đột nhiên quay đầu lại, trợn mắt quát: “chúng ta phụng thánh dụ làm việc, người không phận sự mau tránh ra, nếu không luận xử như đảng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây