Thiếu niên binh năm xưa, mười năm qua từng nhóm được gửi tới Liêu Đông, bọn họ học chữ, học binh pháp, học sinh tồn trên chiến trường đao quang kiếm ảnh huyết nhục bay tứ tung.
Mười năm qua, Tần Kham tự thấy cấp cho bọn họ quá ít, hôm nay nhìn thấy Tống Kiệt, nhìn thấy ánh mắt cảm ơn không hề giả bộ của hắn, trong lòng Tần Kham cảm khái vạn phần.
Cho ít như vậy, lại đổi lại sự báo đáp bằng tính mạng của họ, nhân tính chung quy vẫn là là thiện lương, một chút ân huệ nhỏ có thể được người ta khắc ghi cả đời, chỉ tiếc, nhân tính thiện lương vĩnh viễn chỉ có thể xuất hiện ở tầng dưới chót của xã hội, người địa vị càng cao, lòng người càng bẩn thỉu, bất kể cho người ta bao nhiêu ân huệ thì đổi lấy chỉ là sự nghi kỵ và âm mưu.
Nhìn khuôn mặt không còn non nớt của Tống Kiệt, cùng với một vết sẹo dài chưa lành hắn, có thể tưởng tượng khi hắn ở Liêu Đông đã gặp thoáng qua tử thần như thế nào.
Nụ cười của Tần Kham mang theo sự cảm khái vô tận: “Tống Kiệt, còn nhớ năm đó ngươi làm hộ thị mã tiền cho ta, khi đó ngươi còn chỉ là thằng nhóc hơn mười tuổi, mười năm qua, ngươi già đi rất nhiều, thoạt nhìn trông như hơn ba mươi tuổi, mấy năm nay, các ngươi đều chịu khổ rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây