Một câu của Đường Tử Hòa khiến Đỗ Yên cả kinh, ngồi ngơ ngẩn trên ghế.
Biểu hiện của Đỗ Yên lọt vào trong mắt Đường Tử Hòa, Đường Tử Hòa bĩnh tĩnh cười rồi thở dài: “Xem ra tỷ tỷ kỳ thật đã sớm nhận ra rồi, đúng không?”
Đỗ Yên gật đầu, sau một thoáng yên lặng mới mở miệng: “Không sao, mấy ngày nay ta luôn cảm thấy tướng công có chút mất hồn mất vía, ban đêm thường trằn trọc, lúc ban đầu ta còn tưởng rằng là do bệ hạ đuối nước mà bi thương, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ không chỉ là vậy.”
Đường Tử Hòa cười nói: “Tỷ tỷ không can thiệp vào triều đường, tất nhiên là không rõ sự hung hiểm trong đó, tính mạng của bệ hạ đang nguy trong sớm tối, ngày bị đuối nước ta đc mời vào Báo Phòng, dù cố hết sức ta cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng của bệ hạ trong mười ngày, tỷ tỷ thử nghĩ xem, nếu mười ngày sau bệ hạ băng hà, triều thần nghênh đón tân quân, khi đó long ân thánh quyến của tướng công có còn không? Tướng công vào triều đã hơn mười năm, thế có hắn lớn, trải rộng cả triều đường, vây cánh đầy đặn, trải khắp thiên hạ, tân quân sao có thể dễ dàng chứa chấp một quyền thần của tiền triều như tướng công ở ngay sát sườn.”
Đỗ Yên mặt trắng bệch, run giọng nói: “Nói như thế, tướng công chẳng phải là đang nguy hiểm đến cực điểm à? Chẳng trách... Chẳng trách mấy ngày nay hắn luôn thức trắng đêm không ngủ, chẳng trách thuộc cấp và đồng liêu lại thường xuyên tới phủ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây