Nàng ta rất nghe lời làm theo những gì mà trưởng lão đã dạy, thế là hương đường Thiên Tân lớn mạnh rất nhanh, Phách Châu lên cao hô một tiếng, tụ tập mười vạn binh mã tàn sát bừa bãi ba tỉnh bắc địa, sinh tử tương bác với triều đình, từng huy hoàng cũng từng thất bại, một độ hăng hái, một độ nản lòng thoái chí, trong mấy năm kinh lịch qua đủ loại thay đổi của nhân sinh, mấy ngàn thi thể của tướng sĩ và bách tính trong thành Phách Châu cuối cùng khiến nàng ta từ bỏ giấc mộng cả đời, không phải là vì sợ hãi, mà là vì sự thương xót và áy náy.
Mệt rồi, cũng ngộ ra rồi, Đường Tử Hòa vì mấy ngàn cỗ thi thể đó mà trả nợ suốt mười năm, mười năm qua, sinh mạng mà nàng ta cứu cũng có mấy ngàn, nhân quả đền bù, nghiệp đã tiêu, thế là, dã tâm lại lặng lẽ nảy sinh, lần này dã tâm không phải vì mình, mà là vì Tần Kham.
Nếu có một ngày, nam nhân mà mình âu yếm khoác hoàng bào, quân lâm thiên hạ, sáng lập cảnh tượng thịnh thế hơn xa Đường Tống, vạn bang tới triều, đó chính là một sự vinh quang cỡ nào.
Đường Tử Hòa mỗi khi nghĩ đến bức tranh đó là mặt liền hưng phấn tới run rẩy.
Lúc này châm trong tay, kể địch lại chỉ cách nàng ta có nửa bước, một châm đâm xuống là có thể khiến thiên hạ đại loạn, Đường Tử Hòa nàng ta tất sẽ vươn tay ra đẩy nam nhân của mình một cái, để hắn hắn trở thành anh hùng đuổi hươu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây