Quá trình xem mạch của Đường Tử Hòa rất chậm, từ đầu tới cuối thong dong điềm tĩnh, đối với ánh mắt bất thiện của Lưu Văn Thái thì triệt để phớt lờ, ngược lại khi chạm phải ánh mắt của Lưu Văn Thái, Lưu Văn Thái lại lộ ra vẻ bối rối nhìn sang nơi khác.
Lưu Văn Thái nửa đời người làm viện phán, lặn lộn trên quan trường cũng coi như là rất tâm đắc, nơi kinh sư tàng long ngọa hổ, có người có thể đắc tội, có người lại vạn lần không thể đắc tội, ví dụ như vị cô nãi nãi tuyệt sắc khuynh trước mắt này, là thuộc về loại tuyệt đối không thể đắc tội, cho dù nàng ta có nhổ nước bọt lên mặt mình thì mình cũng chỉ có thể mỉm cười chịu nhục.
Cô nương không đáng sợ, nhưng nam nhân của cô nương này rất đáng sợ, vị kia quyền thế che trời, tùy tiện hắt xì một cái là có thể khiến cho hắn vạn kiếp bất phục, Lưu Văn Thái dám trừng mắt với Long Nhị Chỉ, nhưng tuyệt đối không dám có thái độ với Đường Tử Hòa.
Không biết qua bao lâu, ngón tay ngọc trắng ngần của Đường Tử Hòa mới chậm rãi rời khỏi cổ tay Chu Hậu Chiếu, tiếp theo lại rất không khách khí lật mí mắt Chu Hậu Chiếu ra, nhị độ sung huyết và đồng tử của hắn, cuối cùng còn làm ra một hành động khiến các Thái y nghẹn họng nhìn trân trối, nàng ta một tay nâng cằm Chu Hậu Chiếu, tay kia thì ngón tay trực tiếp chọc vào miệng Chu Hậu Chiếu, dụng sức banh miệng rồng ra, bảo một thái giám cầm đèn tới gần, Đường Tử Hòa híp mắt xem kỹ bựa lưỡi của Chu Hậu Chiếu.
Sắc mặt Đường Tử Hòa rất quỷ dị, ánh mắt càng thêm phức tạp, nếu lúc này Tần Kham ở bên cạnh, với sự hiểu biết của hắn về Đường Tử Hòa, nhất định sẽ không nói hai lời trước tiên tát nàng ta ba cái, sau đó một cước đá nữ phản tặc tà tâm mãi không chết này ra ngoài cửa điện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây