Khi Tần Kham đi đến tiền đường, phát hiện Chu Hậu Chiếu quả nhiên mang bộ dạng thất hồn lạc phách, ngồi không có tướng ngồi, giống như một đống nước mũi ngồi phịch trên ghế, một chấn động rất nhỏ cũng có thể hất hắn bay dính vào tường.
Sau khi ngây ra một lúc, Tần Kham bước vào tiền đường, khom người thi lễ với Chu Hậu Chiếu: “Không biết bệ hạ giá lâm, thần không tiếp đón từ xa.”
Chu Hậu Chiếu giương mắt lên nhìn hắn, ra sức phất tay nói: “Đừng có nói những lời thừa thãi này với trẫm, mau gọi sai hạ nhân nấu một bát canh giải rượu cho trẫm, vị nặng một chút.”
Tần Kham lúc này mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, hơn nữa tròng mắt hắn phủ kín tơ máu đỏ bừng, vẫn mặc một thân xiêm y áo vải của tiểu nhị tửu quán, nếu không phải quân sĩ, người gác cổng và quản gia của Tần phủ đều quen vị thiên tử thường xuyên đến chơi này, chỉ sợ chưa kịp vào cửa đã bị loạn côn đánh đuổi rồi.
Tần Kham vội vàng lệnh cho phòng bếp nấu canh giải rượu, lại sai người pha một bình trà đặc cho Chu Hậu Chiếu, dở khóc dở cười nói: “Bệ hạ không thể quản được cái miệng của mình à? Nếu đã nhận Lưu Lương Nữ làm chủ quán thì phải thành thật bổn phận một chút, chủ bán cái gì thì ngươi uống cái đó, nếu Lưu Lương Nữ đổi nghề bán thạch tín thì làm sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây