Chu Hậu Chiếu lại không cố được rồi, trong đại điện Báo Phòng chỉ nghe thấy tiếng cười không kiêng nể gì của hắn.
Một chậu nước bẩn cứ như vậy không hề có dấu hiệu hắt lên người Lương Trữ và Đồ Dung, mà chậu nước bẩn này không chỉ bẩn mà còn thối, đường đường là nội các Đại học sĩ và Hữu Đô ngự sử đi chơi gái đương nhiên không tính là gì, sẽ chỉ lưu lại một đoạn thú thoại phong lưu trong giới sĩ lâm, nói không chừng còn có thể bị văn nhân không đắt chí nào đó viết vào bút ký của mình, cứ vậy lưu truyền bách thế trong sách sử. Nhưng nếu không trả tiền thì tính chất của câu chuyện sẽ khác, hiện giờ dân phong Đại Minh chất phác, cho dù là lưu manh phố phường nửa đêm mờ mẫm che cửa giải quyết sinh lý cũng phải trả tiền, nếu không thì chính là hạng vứt đi.
Lương Trữ và Đồ Dung tức giận đến mỗi mặt tái xanh, nhìn bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười của Tần Kham, cảm thấy thế giới này này tràn ngập ác ý, lời này nếu truyền ra ngoài, bất luận là thật hay giả thì cũng đều khiến hai người bọn họ bị khinh bị hơn nửa năm.
“ Tần Kham! Lão phu liều mạng với ngươi.” Đồ Dung mắt đỏ bừng, bày ra tư thế hung bạo, đây là phúc lợi hạnh phúc nhất của quan văn Minh triều, muốn động thủ thì động thủ, một lời không hợp thì máu tươi năm bước, bất kỳ thời gian nào, bất kỳ địa điểm nào.
Tần Kham cười cười lui về phía sau hai bước, phẩy tay với Đồ Dung: “Trước mặt Thánh giá, Đồ đại nhân chớ có thất nghi, thương nghị chính sự quan trọng hơn, vả lại, Tần mỗ mới hơn hai mươi, đang tuổi tráng niên, Đồ đại nhân thì gần bảy mươi tuổi rồi, lỡ đánh cho ngươi xảy ra vấn đề gì, ta phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây