Sáng sớm Ngày hôm sau, phủ Ninh Quốc Công chật ních người đến chúc mừng. Ngay cả Báo Phòng cũng phái tới một vị tiểu hoạn quan, không chỉ mang đến một cái khóa vàng đủ để dẫn tới mưu tài hại mạng, còn tuyên một đạo ý chỉ của Chu Hậu Chiếu, ý chỉ rất trắng trợn, hiển nhiên là Chu Hậu Chiếu lâm thời ban ra, còn chưa trải qua sự trau chuốt của thái giám bỉnh bút, nguyên thoại là “Bảo phu nhân nhà ngươi an dưỡng cho tốt, ngày sau đứa bé ra đời, trẫm tất có hậu đãi.”
Về phần lễ các đại thần và huân quý tới tặng thì rực rỡ muôn màu, hiếm quý vô cùng, phủ Quốc Công tự dưng cũng thành kiếm được một mớ tiền to, Tần Công Gia cao hứng cười toe tóe, lúc tâm tình đang vui, lập tức đặt nhũ danh cho đứa con tương lai của mình là “Vượng Tài”, về sau dưới áp lực tóc tai bù xù chỉ muốn đập đầu vào cột nhà để can ngăn của Đỗ Yên, nhũ danh Vượng Tài đành bị bỏ đi.
“ Đỗ gia có hậu rồi, ngô nữ tráng tai! Hức hức hức...” Đỗ Hoành lão lệ tung hoành, kích động tới không kềm chế được.
Mấy năm nay Đỗ Yên mãi không mang thai, không chỉ nàng ta phải chịu áp lực, nhạc phụ nhạc mẫu cũng có áp lực, mỗi lần thấy con rể là vừa có chút rụt rè xấu hổ, vừa khẩn trương, chỉ sợ ông con rể này một ngày nào đó bực mình yêu cầu trả hàng lấy lại tiền.
Không nhẹ không nặng gõ lên mặt bàn, Tần Kham tức giận lườm Đỗ Hoành một cái: “Thái Sơn đại nhân, trước tiên phải làm rõ vấn đề quyền sở hữu đứa bé đã, Yên nhi có bầu cũng là Tần gia ta có hậu đại, đứa nhỏ này sau khi xuất thế không phải mang họ Đỗ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây