Chu Kinh tuy rằng năm nay đã thất tuần, nhưng hiển nhiên lão đầu nhi vẫn chưa sống, lão vẫn cần an ổn sống nốt tuổi già tươi đẹp hơn nữa không ngắn, già tới cái tuổi của lão, không cần mặt mũi cũng chẳng sao, thế này giờ cung kính kính sợ Tần Kham cũng chẳng có tí áp lức nào.
Nếu đem so sánh, sắc mặt của Tri Nhân Thân Vương hiển nhiên không được dễ coi cho lắm, vẻ mặt như có thâm thù đại hận lườm Tần Kham.
Tần Kham mặc một thân áo mãng bào, ngông nghễnh gác chân lên bàn, chậm rãi uống nước trà.
Uống mấy ngụm thì chợt thấy không ổn, ngẩng đầu nhìn thì thấy một đôi mặt tràn ngập ai oán và cừu hận nhìn chằm chằm mình, lườm cho Tần Kham cả người nổi da gà.
Nhíu mày, Tần Kham nghiêng đầu chắp tay với Chu Kinh: “Chu lão đại nhân...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây