Chuyện này Trương Vĩnh quả thật làm rất càn quấy, nhưng lại có thể hiểu được.
Hắn dáng người khôi ngô võ nghệ cao siêu, có thể nói là chiến đấu cơ trong thái giám, tự dưng ngồi lên vị trí ti lễ giám chưởng ấn, hiển nhiên hắn không hợp với cái nghề phải động não nhiều này, vì giúp Tần Kham, vì để lấy lòng Chu Hậu Chiếu, có thể làm chuyện tới nước này là rất không dễ dàng rồi.
Một hơi nhốt hai mươi bốn gã ngôn quan ngự sử vào chiếu ngục, bút tích lớn như vậy cũng chỉ có loại người thô như Trương Vĩnh mới làm được, về phần Đới Nghĩa tự mình hạ lệnh bắt người, đó là tên gia hỏa trời sập thì thằng cao đỡ trước kiển hình, chỉ lo giết không lo chôn.
Theo quy luật triều tranh phổ biến mà nói, bình thường đều là ngôn quan ngự sử xung phong, đợi có một việc nhỏ nhìn như không bắt mắt để hạch tội, sau đó người hữu tâm vận tác một chút, kích động một chút, đào sâu một chút, việc nhỏ dần dần biến thành việc lớn, mấy đại án chấn động thiên hạ trong những năm Hồng Vũ đều bắt đầu từ việc nhỏ như vậy, thái tổ lão nhân gia quyết tâm muốn làm lớn một chuyện, đại thần phía dưới tất nhiên không dám nói nửa chữ không, dù sao vào thời kì đó làm hoàng đế là thoải mái nhất, giang sơn xã tắc Đại Minh chẳng những thuộc quyền sở hữu của họ Chu, họ Chu ngay cả quyền sử dụng của của họ Chu, ngươi là hoàng đế thì ngươi lớn nhất, muốn chơi thế nào thì chơi, Chu Nguyên Chương chơi gần ba mươi năm, thiếu chút nữa thì phá hỏng hết giang sơn đánh hạ được.
Mà Trương Vĩnh Mà hôm nay ra lệnh một tiếng, lấy cớ “Uế ngôn báng quân”, hai mươi bốn vị ngôn quan mạc danh kỳ diệu bị bắt vào chiếu ngục, chỉ số bi phẫn còn hơn cả Nhạc Phi Nhạc nguyên soái năm đó. Thiếu mấy chục ngôn quan, vở diễn hôm nay làm sao mà diễn được?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây