Nói xong Thường Phượng xoẹt một cái rút đao ở thắt lưng ra, hơn mười Cẩm y Giáo úy phía sau cũng đồng thời rút đao chỉ thẳng vào mấy tên sai dịch hình bộ.
Mấy tên sai dịch hình bộ áp giải Nghiêm Tung sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống với Thường Phượng, nức nở nói: “Vị đại nhân này xin bớt giận, mấy người chúng ta cũng chỉ là được đại nhân hình bộ sai khiến, triều tranh lớn nhỏ trong kinh sư chúng ta cũng thấy nhiều rồi, mấy năm nay có án oan, cũng có trừng phạt đúng tội, nhưng bất kể thị phi hắc bạch, cũng đâu liên quan gì tới chúng ta, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta chỉ là tiểu lâu la khổ sai làm công ăn lương, ngài giết chúng ta cũng có được gì đâu.”
Nghiêm Tung mỉm cười, lắc lắc đầu nói: “Thường Phượng đừng vô lý, bọn họ cũng chỉ là người thi hành lệnh, thân bất do kỷ, giết bọn họ để làm gì?”
Thường Phượng giậm chân nói: “Nghiêm đại nhân, ngươi nếu thật sự bị áp giải vào kinh, vào nhà tù của hình bộ, không biết sẽ phải gánh bao nhiêu tội, chẳng lẽ ngươi cam tâm bị trị cho không thành hình người nữa sao?”
Nghiêm Tung cười nói: “Đừng quên kinh sư có Tần Công Gia tọa trấn, có hắn, nhất định có thể bảo đảm cho ta được chu toàn, Tần Công Gia... Hắn là một người rất kỳ lạ, tuy rằng trước mắt bốn bề thọ địch, nhưng ta tin tưởng hắn nhất định có biện pháp hóa giải nguy cơ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây