Tào Duyên ngồi trong tiền đường Lương phủ rất đoan chính, trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười hàm hậu, khiến người ta bất giác sinh ra một loại ảo giác nếu như hung hăng đá một cước vào mặt hắn thì hắn cũng sẽ vẫn không tức giận.
Lương Trữ lạnh lùng nhìn Tào Duyên, hắn rất minh bạch tên mập hòa ái hàm hậu trước mắt này không phải là người lương thiện, mấy năm nay một lòng một dạ luồn cúi để tiến về phía trước, sau khi ôm đùi Lưu Cẩn lại càng táo tợn hơn, sau khi đắc thế thì sắc mặt tiểu nhân bày ra không sót lại chút gì, rất nhiều đại thần từng có thù oán với hắn phải chịu cảnh lưu đày, thậm chí ngay cả chuyện nghiêm trọng trên triều đường đứng sai đội hắn cũng có thể cầu thắng trong bại tìm được một đường sinh cơ, đứng sừng sững vững như bàn thạch không ngã, người này há chỉ là thường thanh thụ triều đường, mà phải là con lật đật vạn năm.
Nhấp một ngụm trà, Lương Trữ bày ra tư thái Đại học sĩ, liếc Tào Duyên một cái nói: “Tào đại nhân.”
Tào Duyên vội vàng nói: “Lương công cứ gọi biểu tự của hạ quan là được rồi.”
Lương Trữ lại liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mỉa mai và khinh thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây