Triều đường Đại Minh không có quân tử.
Tuy rằng là thời đại phụng nho học là quốc học, hoặc là người đọc sách bần hàn thành thành thật thật thừa hành chi đạo khoan nhân của nho gia, nhưng người đọc sách đã làm quan thì không thể tính là người đọc sách thuần túy nữa, bọn họ chỉ là người luồn cúi, là bè lũ xu nịnh vì danh vì lợi, bọn họ bên ngoài thì vĩnh viễn ra vẻ đạo mạo, bởi vì trông xấu xí thì không thể làm quan, nhưng mà một khi có người xúc phạm tới lợi ích của bọn họ, vì danh vì lợi vì quyền, thì tất nhiên sẽ thành mục tiêu phải diệt trừ của bọn họ, xuống tay sẽ không mềm lòng, hơn nữa dù xa cũng phải trừ.
Có thể sống sót trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hơn nữa sống một cách quyền cao chức trọng, khiến quan văn cả triều không thích thấy hắn nhưng lại không thể làm gì, Tần Kham bản thân cũng phải bội phục bản sự của mình.
“ Ngươi hun khói đuổi họ, bọn họ chạy tới chỗ trẫm cáo trạng, chuyện rất khó giải quyết, ai nấy nằm ở trong điện khóc như nhà có tang, may mà hôm nay x không vào triều, nếu không trẫm hoài nghi bọn họ sẽ làm như với Mã Thuận thời Đại Tông vậy, ở trước mặt trẫm đánh chết ngươi, cái đám hỗn trướng già đó có chuyện gì mà không làm được đâu? Trẫm chẳng có biện pháp gì, đành phải lâm thời giả vờ động kinh trên kim điện.” Chu Hậu Chiếu thở dài bất đắc dĩ, để biểu hiện một chút nghĩa bạc vân thiên của mình trước mặt Tần Kham, hắn than xong thì sau khi vặn hai tay thành một góc độ kỳ quái, sau đó mắt trợn miệng méo cả người giật giật, thể hiện lại hình tượng hy sinh của mình lúc ấy.
Tần Kham khen: “Bệ hạ co giật giống thế, nhìn cái đôi mắ gà chọi đó kìa. Người bình thường có thể giật tới trình độ này sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây