Tần Kham cười cười rót đầy rượu cho Lý Đông Dương, Lý Đông Dương ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, có sự giải thích của Tần Kham, lúc này cẩn thận phẩm, Lý Đông Dương chép chép miệng, sắc mặt có chút quái dị.
“uống ngon không?” Tần Kham chớp mắt mấy cái.
“Ngươi vừa rồi không nói thì không cảm thấy. Vừa nói tới dấm chua, lão phu sao cảm thấy rượu này chua chua? Có gió có tuyết có tri kỷ, rượu đáng ra không có vị này.”
“Bởi vì ta thật sự ở bên trong bỏ thêm dấm chua.”
Lý Đông Dương không nói, vuốt râu trầm mặc một lúc, lúc này mới mặt không biểu tình nói: “Hôm nay ngươi ra khỏi thành là để trả thù à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây