“Hải thuyền rời bến phiêu lưu cực lớn, kiếm và mất thường thường là năm năm, Đông hải to như vậy có vô số thiên tai, ai có thể dảm bảo vạn vô nhất thất? Từ gia ta thế mộc thánh ân, tất nhiên không tiện trực tiếp tham dự, mà là qua mấy tầng quan hệ góp vốn với Chiết thương Giang Nam, không chỉ là ta, quan văn cũng vậy, thân ở địa vị này, tướng ăn không thể quá khso coi, thật sự làm việc vẫn là những thương nhân kia.”
“Thương nhân làm thế nào để dảm bảo hải thuyền và hàng hóa an toàn?”
“Rất đơn giản, thương nhân rời bến đi đường cố định, trên đường có thế lực cố định, giặc Oa bất luận là Oa thật hay là Oa giả, bọn họ không nhất định cứ phải giết người cướp hàng, nông phu cũng biết muốn ăn thịt trước tiên phải nuôi lợn cho béo đã, giặc Oa tất nhiên sẽ không thật sự bóp chết đường đi của thương nhân, như vậy đối với chính bọn họ càng không có lợi, hàng năm chỉ cần thoải mái ngồi trên dảo, tất nhiên có thương nhân sẽ đưa bạc trắng đến cửa.”
Tần Kham có chút đăm chiêu: “Nói cách khác, thương nhân dựa vào giao phí bảo kê mới có thể tự bảo vệ mình?”
“Phí bảo kê? Từ này mới, nhưng ý tứ rất chuẩn, nói trắng ra là giống Hán Vệ theo các ngươi thu bạc bình an của tửu lâu thanh lâu, thu tiền thì tất nhiên sẽ không làm gì thương nhân, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải một số giặc Oa trơ trẽn, thu bạc rồi lại giết sạch người trên thuyền, sau đó độc chiếm hàng hóa, đụng phải loại giặc Oa này thì coi như là tự nhận xui xẻo, cho nên nói ra biển phiêu lưu quá lớn, không ai dám vỗ ngực nói là vạn vô nhất thất cả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây