“Năm... hơn năm trăm lượng bạc?” Chu Hậu Chiếu mắt trợn trừng, miệng há to! Dấu hiệu tiền động kinh.
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Kham hiện lên một tia đau lòng, thở dài ảm đạm: “Hơn năm trăm lượng, thật sự là một khoản lớn, bệ hạ biết đấy, trong tay thần trước nay chỉ có vào chứ không ra, lấy tiền tài của ta như giết cha mẹ ta, hôm nay thần chịu vì bệ hạ mà bỏ ra hơn năm trăm lượng bạc, đủ có thể thấy thần đối với bệ hạ là tri âm tri kỷ thế nào.”
Chu Hậu Chiếu thở dài: “Chỉ có năm trăm lượng ngươi không cần phải lèm bèm trước mặt ta nhiều như vậy đâu, nói đi, năm trăm lượng bạc này ngươi là xài như thế nào?”
“Phái một đội Cẩm Y vệ vào thành, toàn kinh sư có hơn sáu mươi phường, gọi lý trưởng của giáp bảo ra, bảo họ cổ động bách tính ra cửa An Định cung nghênh thánh giá, mỗi một bách tính sẽ được cho năm mươi văn tiền.
Nét cười trong mắt Tần Kham càng lúc càng sâu: “Năm mươi văn tiền đối với bách tính bình dân mà nói ít nhất là đủ tiền mua thức ăn nửa tháng, hoặc có thể bằng tiền ba thang thuốc cho cha mẹ đang bệnh trong nhà, các quyền quý không coi nó là gì, nhưng ở trong lòng bách tính phân lượng vẫn khá nặng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây