Tần Kham rất hiểu tâm tình của Chu Hậu Chiếu, thân là hoàng đế, liều mạng tự mình xông trận giết địch trên chiến trường, đây là chuyện mà hoàng đế xưa nay rất ít làm, nhưng Chu Hậu Chiếu lại làm được, vốn là một giai thoại lưu truyền thiên cổ, kết quả liều mạng nửa ngày lại để chủ soái quân địch chạy mất, giai thoại hiển nhiên sẽ bị chiết khấu lớn, trở nên có chút không biết nên khóc hay cười, nếu đổi lại là ai thì cũng đều tức giận cả.
Lý giải thì Lý giải, nhưng Tần Kham không phạm tiện tự đâm đầu vào họng súng, sau khi đại chiến kết thúc, Chu Hậu Chiếu nổi trống tụ tướng, chuẩn bị mở đại hội phe bình để phát tiết tà hỏa trong lòng với các tướng lĩnh phía dưới, Tần Kham lấy cớ đi đốc xúc Cẩm Y vệ lùng bắt tướng lãnh phản quân, trong ánh mắt hâm mộ của các đại thần và huân quý vội vàng rời khỏi đại doanh, vào thành An Khánh.
Ngoài thành vừa trải qua một hồi đại chiến, nhưng thành An Khánh lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, tòa thành xưa nay là nơi binh gia phải giành này vẫn phồn hoa, bình tĩnh, người đi người lại trên đường cái, các thương nhân dắt lừa dẫn ngựa, chậm rãi đi trên đường, người bán hàng rong gân cổ rao hàng, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy các tiểu phiếu cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng với mấy đại thẩm vì vài ba xu tiền.
Tần Kham mặc nho sam màu xanh ngọc, khoay tay đi dạo trên đường, hơn mười thị vệ mặc thường phục lác đác đi xung quanh Tần Kham.
Nhìn cảnh tượng phồn hoa trong thành, Tần Kham có chút đăm chiêu, vui vẻ than: “Nếu Thiên Tân một ngày nào đó có thể phồn hoa như vậy, mở cấm biển gần tới hỏa hậu rồi, đáng tiếc, muốn ở Thiên Tân nhìn thấy cảnh tượng thế này, ít nhất vẫn phải chờ năm ba năm nữa mới được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây